Chị Lan hạ tay xuống nhìn ra cửa phòng đáp lời:
- Dạ.
- Chị nấu cái gì ngoài này nó sôi kìa!
Huệ Lan hốt hoảng bỏ khay ăn dặm qua bàn.
- Dạ dạ.
Chị Lan quay lại nói với Phương Nguyệt.
- Con đợi dì chút nha? Đừng quậy!
Rồi Huệ Lan đứng lên chạy ra ngoài. An Diệp đứng trong bếp, nước trong nồi sôi tràn ra bên ngoài, chị Lan chạy tới tắt bếp kịp thời.
- Xin lỗi chị, em bận cho bé ăn nên quên nồi canh.
An Diệp tức giận bởi sự phiền nhiễu lặp đi lặp lại của Huệ Lan, bà phản ứng cáu kỉnh, chỉ tay vào nồi canh trên bếp.
- Tràn hết ra ngoài rồi kìa! Mốt cho con nhỏ ăn uống đồ xong đi rồi hẳn ra đây lo bữa tối!
Chị Lan cúi đầu nhận lỗi.
- Dạ em biết rồi, xin lỗi chị Diệp.
Phương Điền bên ngoài đi vào nói với An Diệp:
- Anh ra ngoài một chút, khỏi đợi cơm!
Bà quay ra sau nhìn chồng.
- Em biết rồi.
Phương Điền mặc áo khoác lên rời khỏi bếp. Nói xong bà Diệp quay lại nhìn Huệ Lan với ánh mắt chán ghét.
- Dọn sạch sẽ chổ đó đi!
......o0o......
Ngồi đợi nãy giờ vẫn không thấy bảo mẫu quay lại, con bé nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở khay thức ăn dặm trên bàn phía trước giường.
- Neh... Nèh...
Con bé nằm xuống giường bên quẫy đạp, lăn lộn đòi ăn.
Lúc này vợ chồng Lâm Dao cũng vừa tan làm trở về nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657619/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.