Chương trước
Chương sau
Mỗi ngày, Phương Viên sẽ bị đánh thức bởi vô số tiếng chuông báo thức. Đặc biệt là nửa đêm, đồng hồ thứ nhất kêu là phải dậy cho con uống sữa, tiếng thứ hai kêu là ru con ngủ... Điều đó khiến anh trở nên khó ngủ về ban đêm.

Cứ đến khoảng 05.00 giờ sáng mới thiếp đi một lúc thì lại đến giờ phải đi chợ. Cuộc sống đó khiến Phương Viên cảm thấy vô cùng khó khăn khi "Làm cha toàn thời gian". Mệt mỏi về thể chất thì ít mà áp lực về tâm lý thì nhiều, dường như hiện thực luôn khác với những gì anh tưởng tượng trước đó.

Thế nhưng không phải rắc rối chỉ dừng lại ở đó. Sau hai năm làm cha toàn thời gian đã biến Phương Viên từ một đàn ông phong độ trẻ đẹp thành một ông chú đúng nghĩa, lúc nào cũng với gương mặt mệt mỏi, bộ râu được anh cạo đi từ lâu nay đã trở lại vì không có thời gian chăm sóc bản thân.

Vì phải chăm con cả ngày, anh cảm thấy mất kết nối với xã hội. Ngay cả khi đưa con đến công ty tìm vợ, nhìn nơi làm việc quen thuộc, anh cảm thấy mình không còn tự tin nữa.

Nhưng dù sao với Phương Viên, quãng thời gian ở nhà chăm con thực sự quý giá. Ở nhà đồng hành cùng con, nhìn con biết lật, biết đi, bước những bước chân đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ.

Nhớ nhất khoảnh khắc thấy con thả chiếc xe đẩy và bước những bước chân đầu tiên. Lúc ấy Phương Viên bất ngờ đến nỗi hét thật to, gọi điện thoại khoe với bà xã, gọi cô về nhà ngay lập tức chỉ để xem "Con đã biết đi rồi nè!".

Mọi ngày quay cuồng với công việc, có thể Lâm Dao đã không đủ tinh tế để nhận ra điều đó. Khi nhận được điện thoại của chồng, cô lập tức lái xe về nhà.

Phương Viên đặt đồ chơi vừa tầm với như một phần thưởng để tạo động lực cho con gái tập đi.

Khuôn mặt con bé bầu bĩnh, nước da trắng hồng như trứng gà bóc. Hai má căng mịn, ai thấy cũng muốn hôn. Đặc biệt sở hữu đôi mắt đào hoa, hai má lúm đồng tiền như cha.

Phương Nguyệt tập bước đi từng bước nghiêng ngả, miệng cười toe toét để lộ mấy cái răng sữa vừa nhú. Nghe tiếng cười và lời động viên của mẹ:

- Giỏi, giỏi!

Cô bé bước nhanh hơn làm cho thân hình lắc lư như con lật đật. Lâm Dao sẽ nhớ mãi, lần đầu tiên dấu chân bé xinh của con đặt nhẹ nhàng trên nền. Từng bước, từng bước con chập chững bước đi trong sự hò reo phấn khích của cả nhà. Vẻ mặt hạnh phúc xen lẫn một chút lo sợ là cảm giác lần đầu thấy con tự mình bước đi.

Trong giây phút ấy, Phương Viên mới tự hào làm sao, vì được là người giữ bàn tay nhỏ nhắn cho con đôi chân con bước tới. Những khoảnh khắc đầu tiên của con bao giờ cũng để lại dấu ấn thật đẹp trong lòng cha mẹ.

Lâm Dao vui mừng bao nhiêu khi con bước được bước chân đầu tiên về phía mình mà không bị ngã. Phương Viên lại càng hạnh phúc gấp bội khi từng ngày chứng kiến quá trình con chập chững tập đi.

......o0o......

Tháng thứ mười cô bé nắm tay vào bất cứ chỗ nào có thể và lấy thăng bằng rồi thả tay ra. Không biết bao nhiêu lần bị u đầu, sưng trán... Thậm chí chảy máu vì bị ngã.

Khi thì và đầu vào tường, khi thì ngã nhào xuống nền nhà... Phương Nguyệt bị "Thương tích" đầy mình, còn Phương Viên thì bị cả nhà mắng vì không lo giữ con để con bị ngã. Anh chỉ im lặng nhận lỗi.

Nhưng có ai thấu hiểu nỗi lòng người cha, khi nhìn thấy con ngã, anh cũng giật thót mình, lòng quặn thắt theo tiếng khóc của con, xót xa khi thấy cục u tấy đỏ nổi lên trên trán con và nơm nớp lo sợ theo từng hành động của con.

Anh vừa thương vừa mừng, thương vì con ngã đau nhưng mừng vì khi con ngừng khóc thì con lại tiếp tục những bài tập đứng tập đi mà 12 bà mụ giao phó. Trẻ con nhanh khóc cũng mau quên, con bé vẫn miệt mài mỗi ngày với những lần đứng lên rồi ngã xuống.

Ngã đau thì con khóc, ngã nhẹ thì con cười. Sau mỗi lần ngã, con bé lại lồm cồm đứng dậy và đi tiếp. KHÔ????G Q????Ả????G CÁO, đọc ????r????yệ???? ????ại ~ ????rù????????r ????yệ????﹒???????? ~

Khi đã có thể tự tập đi một mình, Phương Viên sáng chế cho con bé "Chiếc xe bằng ghế" để con bước đi tự tin hơn. Theo thời gian, từ những bước đi chập chững ngày đầu, giờ đây kỹ năng đi của con ngày càng hoàn thiện hơn. Con đã có thể tự tin đi trên đôi chân của mình, lon ton khám phá khắp nơi.

Anh không quên những ngày tháng đó, anh không dám rời mắt khỏi con vài giây. Mỗi bước chân, mỗi hành động của con luôn được anh ấy giám sát từng ly từng tý, bởi sợ con có thể bị va vấp bất cứ lúc nào.

......o0o......

Hôm nay Lâm Dao tan làm sớm, trên đường về có ghé qua siêu thị mua chút rau quả để về cho chồng chuẩn bị bữa tối, sẵn tiện mua thêm mấy bịch bánh để con ăn khi buồn chán, thế mà vừa vào cửa con bé đã nhảy dựng lên đòi ăn bằng được, cô nói kiên nhẫn đợi ba về nấu cơm.

- Ăn bữa chính xong mới được ăn bữa phụ!

Cô bé ngây ngô tay cầm vạt áo uống người chỉ tay vào túi nilon nói:

- Cái này gọi là món khai vị!

Câu nói nghe có chút sai sai, Lâm Đao liếc nhẹ hừ một cái, còn nhỏ mà ma lanh dễ sợ, cái gì cũng nói được. Phương Nguyệt nắm tay mẹ nhảy đành đạch đòi ăn cho bằng được.

- Mẹ ơi cho con đi! Cho con đi!

Lâm Dao nhìn con bé một lúc, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ, cô đưa tay lấy ra một bịch bánh, đưa ra trước mặt con, tay kia chỉ vào hành chữ in trên bao bì.

- Thôi được rồi, mẹ cũng không muốn giấu con nữa, trên đây người ta ghi là "Trẻ con không được ăn".



Sống lâu với nhau cô ấy lây nhiễm tính cách hài hước của anh khi nào cũng không biết, con gái chưa đi học, chưa biết đánh vần nên cô định lừa nó. Nhưng "Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh", ba mẹ là doanh nhân nên sinh ra đứa con có đầu ốc suy nghĩ, con bé chỉ tay vào bịch bánh nói với cô:

- Đây là snack khoai tây, tên bim bim mà?

Lâm Dao mở to mắt trầm trồ nhìn nó, bị con cái vạch trần, hết đường chối cãi đành phải đưa cho nó một bịch vì cô sợ nó ăn nhiều sẽ bỏ bữa.

......o0o......

Nữa tiếng sau Phương Viên về tới nhà, anh vừa chở mẹ đi khám lưng về, mới vào nhà định đi tắm rồi ra nấu cơm, thấy con gái ngồi bẹp dưới đất chơi món đồ chơi nhà bếp cha mua tặng từ lúc sinh nhật tới giờ. Các chi tiết trong đồ chơi thường được làm tỉ mỉ giống như phiên bản mini của bếp thật, con bé cảm giác hứng thú nên cả ngày ngồi quanh quẩn chơi.

Thường sẽ vậy khi cha vắng nhà, khi cha về một cái đang nấu dang dở trên bếp cũng chạy lại ôm cha.

- A... ba về rồi, ba ơi!

Con bé vừa chạy đến, hai tay vừa dang ra, đôi má phún phím, đôi môi chúm chím cười, khiến Phương Viên như muốn tan chảy không thể nào từ chối cái ôm của con bé, anh ngồi xuống dan hai tay ra ôm trọn con gái vào lòng.

Sướng lắm.

Trước khi có con, bạn bè hay nói làm cha rồi, con mình sẽ thế này thế kia, anh cứ nói bạn bè mình nói chuyện hư cấu, nói quá, "Bị bệnh về não" nhưng khi có con rồi, anh mới thấy mình mới là người "Bị bệnh về não". Cảm giác có con thật tuyệt vời và rất thú vị. Hôm nay anh đưa mẹ đi khám bệnh trễ cũng vì con gái không cho đi, buông con bé ra là nó giữ lại ngay.

Lâm Dao trong phòng bước ra, cô vừa tắm xong, nghe tiếng xe chồng về liền chạy ra, thấy cảnh cha con quấn quýt lại muốn chạy ngược vào phòng.

Ông xã cô là một người chồng luôn yêu thương chiều chuộng, chăm lo cho từng bữa ăn của vợ và là một ông bố bỉm sữa chính hiệu khi chăm con cực khéo, đến nỗi Lâm Dao phải nhiều lần thể hiện sự ghen tị vì con gái quấn quýt với ba nhiều hơn cả mẹ.

Lúc nào con muốn ôm cũng được, còn tới cô ấy thì anh sẽ nói "Em tắm rồi ra ăn!" hay "Anh dơ lắm, mới nấu ăn xong!".

Phương Viên ôm con không ôm vợ, Lâm Dao ghen tị:

- Chắc sắp tới không ôm em nữa rồi.

Nghe câu nói mà thương hết sức, Phương Viên bật cười buông con gái ra, đứng lên đi về phía cô.

- Hôm nay bày đặt so bì với con nữa, hằng đêm anh vẫn ôm em ngủ mà?

Lâm Dao nhoẻn miệng cười xấu hổ đẩy vai chồng.

......o0o......

Ăn xong cơm tối, Lâm Dao chủ động rửa chén đĩa dưới bếp, Phương Viên lái xe đạp mini kéo theo xe của con gái cưng chạy quanh nhà. Từ phòng này sang phòng khác, điều đáng nói là khi đi ngang qua Lâm Dao, con gái nhỏ Phương Nguyệt còn vẫy tay nói tạm biệt với cô.

Chứng kiến khoảnh khắc chồng và con gái chơi đùa vui vẻ bên nhau còn bản thân thì bị cho "Ra rìa", Lâm Dao không khỏi cảm thán: "Được ba đưa đi du lịch vòng quanh thế giới cái tự tin nói lời 'bái bai' mình luôn. Ủa nhớ nhà mình có ba thành viên mà ta?".

Nhưng nói gì thì nói, chịu chút lạc lõng tủi thân cũng không sao, miễn được thấy nụ cười hạnh phúc trên môi con là được rồi, con vui mẹ cũng vui lây.

Những lúc ấy, vợ chồng cô thường nói với nhau: “Ước gì con cứ nhỏ mãi như vậy!”.

Không những chỉ cô ấy, cũng là suy nghĩ của nhiều bậc cha mẹ khác. Cô muốn con gái của mình sống một cuộc sống hạnh phúc, ở bên cha mẹ và tránh xa mọi hiểm nguy.

Cơ thể bé nhỏ của con bé thật đáng yêu, với tâm hồn ngây thơ, trong sáng. Sinh linh bé bỏng đó đang lớn dần lên. Quan sát khiến Lâm Dao khiến có cảm giác như đang quan sát cuộc sống, như đang nhìn vào tương lai, rũ bỏ những lo lắng, mệt mỏi thường nhật. Cô con gái bé nhỏ tượng trưng cho hy vọng của vợ chồng họ.

......o0o......

Rửa chén, lau dọn nhà bếp xong, cô đưa tay lên trán lau mồ hôi, thấy bản thân mình thật chăm chỉ liền tự thưởng cho bản thân một đĩa dưa hấu đỏ ươm, mọng nước.

Lâm Dao vừa bước vào phòng trên tay cầm theo đĩa trái cây muốn cùng Phương Viên vừa xem phim vừa thưởng thức, ai ngờ mới mở cửa bước vào thấy con gái cưng ngồi chễm chệ trên đùi chồng trên chiếc ghế sofa, hai người vừa ăn snack món con khoái khẩu vừa xem hoạt hình heo peppa. Cô bước tới tay vẫn còn cầm đĩa thức ăn đứng bên cạnh họ mắt nhìn vào màn hình tivi hỏi:

- Hôm nay lại ngủ chung mẹ hả?

Cô bé đang say sưa thưởng thức bộ phim mình thích, nghe giọng mẹ cô bé quay mặt lại hồn nhiên nói:

- Đâu có, con ngủ với ba mà?

Mặt cô sượng trân, ngượng ngùng với câu nói bất ngờ của con gái. Sượng sùng, cảm giác như đứng chết trân ra đó, không biết làm gì, thẹn quá hóa giận cô nói:



- Sáng nào cũng đeo theo cha, hể có cơ hội là ôm chật ních không buông, tối đến còn ngủ với chồng của mẹ, con bao nhiêu tuổi rồi?

Lâm Dao chỉ tay ra cửa:

- Mẹ có xây phòng riêng cho con mà? Tự ngủ một mình đi!

Cô bé bình tĩnh đáp lại:

- Đâu phải suốt ngày đâu? Chỉ thi thoảng thôi mà?

Phương Viên quay mặt lại, nhìn con gái bật cười, anh chống tay lên cằm, ngã người tựa vào thành ghế thích thú nghe hai mẹ con nói chuyện.

Cô bé lớn tiếng chỉ trích ngược lại mẹ:

- Mẹ lớn rồi còn ngủ chung với ba, mẹ không thấy xấu hổ hả?

Nói xong con bé quay mặt nhìn sang hướng khác, Lâm Dao hừ nhẹ một tiếng thẹn không biết nói làm sao.

- Mẹ là vợ của ba con, còn con dựa vào cái gì?

Cô bé quay mặt lại, hất cằm kiêu ngạo chỉ tay về phía mình kiêu hãnh nói:

- Dựa vào con là con gái rượu của ba, dựa vào việc ba thích chơi chung với con.

Cô giận quá nói lẫy:

- Con còn dám trả lời với mẹ, có nghĩ xem nếu không có mẹ thì con ở đâu ra không?

- Mẹ cũng nghĩ lại xem nếu không có con...

Cô bé vung tay về phía Phương Viên, rướn người về phía cô to tiếng khẳng định:

- Thì chồng của mẹ chạy từ lâu rồi!

Ý con bé nói cô khắt khe tính toán, lúc nào cũng cáo gắt với chồng, nếu không có nó, anh sẽ không có vướng bận gì cũng không có tinh thần trách nhiệm gì phải ở lại.

Nghe xong, Phương Viên không kìm chế nổi mà cười lớn tiếng, 31 tuổi đầu vẫn không nói lại đứa con nít ba tuổi, Lâm Dao quê quá nên bỏ qua, nó muốn làm gì thì làm vậy.

......o0o......

...Một tháng sau......

Phương Viên luôn có một trái tim tinh tế, anh không những nhớ ngày sinh nhật của bà xã, mà còn nhớ kỷ niệm ngày cưới của hai người, biết sở thích của Lâm Dao, mà thi thoảng còn cổ vũ khi cô làm điều tốt, mua những món quà nho nhỏ mà cô ấy thích thầm từ rất lâu để làm phần thưởng cho cô.

Hôm nay là sinh nhật Lâm Dao, nhưng cô ấy vì bận rộn công việc nên không hề nhớ. Đó vô tình lại trở thành một bước tiến thuận lợi cho kế hoạch tạo sinh nhật bất ngờ.

Sáng sớm anh vui vẻ tiễn vợ đi làm, sau đó cùng con gái nhỏ tới siêu thị mua dây màu, khuy băng, rau củ, trái cây, nước ngọt và bột, Phương Viên muốn tự tay làm cho cô ấy một chiếc bánh kem mừng sinh nhật tuổi 31.

Hai cha con ở trong bếp, Phương viên chỉ giám giao cho con những việc nhẹ, vì con bé còn nhỏ còn khá vụng về. Hôm nay trùng hợp Lam Khuê tới nhà chơi, sẵn tiện thăm cháu ngoại, thấy cha con xúm xính trong bếp nhàu nhàu nặng nặng gì đó tò mò vào xem, hỏi ra mới biết nay là sinh nhật của con gái mình, chuyện quan trọng như vậy bà cũng quên, vẫn là con rể chu đáo nhất, đời này con gái gả đúng người rồi.

Anh ấy luôn khiến cho người nhà, bạn bè cô thích tầm nhìn xa trông rộng của anh. Nghe mẹ vợ bên cạnh tán dương cả buổi, Phương Viên chỉ cười bẽn lẽn ngốc nghếch không nói gì, nhưng thực ra rất mưu mẹo, bất cứ khi nào cũng có ý kiến vừa mới lạ vừa kỳ quái.

......o0o......

Suối 3 tiếng đồng hồ mới hoàn thành chiếc bánh kem màu xanh dương trang trí thêm chocolate trên mặt bánh, tạo hình bông hoa bằng kem tươi bắt mắt.

Là một cô gái, một người phụ nữ, Lâm Dao cũng có những cá tính, sở thích cũng như tâm lý rất riêng mà không ai khác ngoài chính Phương Viên là người hiểu rõ nhất. Anh ấy có cả kho tàng kinh nghiệm đã tích trữ bấy lâu trong quá trình tìm hiểu và sống chung với cô.

Màu xanh dương là biểu tượng của hy vọng, là màu của bầu trời và biển cả. Lâm Dao từng nói cô thích bầu trời, thích màu xanh của nó, cô là người rất tinh tế, yêu thích sự nhẹ nhàng, bình yên.

Cả nhà cùng nhau góp sức, người làm bánh, người nấu ăn, người trang trí phòng khách, ấp ủ giấc mơ sẽ tổ chức sinh nhật thật bất ngờ cho Lâm Dao, với hình dung rằng cô ấy sẽ vỡ òa trong hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.