Mỗi ngày, Phương Viên sẽ bị đánh thức bởi vô số tiếng chuông báo thức. Đặc biệt là nửa đêm, đồng hồ thứ nhất kêu là phải dậy cho con uống sữa, tiếng thứ hai kêu là ru con ngủ... Điều đó khiến anh trở nên khó ngủ về ban đêm.
Cứ đến khoảng 05.00 giờ sáng mới thiếp đi một lúc thì lại đến giờ phải đi chợ. Cuộc sống đó khiến Phương Viên cảm thấy vô cùng khó khăn khi "Làm cha toàn thời gian". Mệt mỏi về thể chất thì ít mà áp lực về tâm lý thì nhiều, dường như hiện thực luôn khác với những gì anh tưởng tượng trước đó.
Thế nhưng không phải rắc rối chỉ dừng lại ở đó. Sau hai năm làm cha toàn thời gian đã biến Phương Viên từ một đàn ông phong độ trẻ đẹp thành một ông chú đúng nghĩa, lúc nào cũng với gương mặt mệt mỏi, bộ râu được anh cạo đi từ lâu nay đã trở lại vì không có thời gian chăm sóc bản thân.
Vì phải chăm con cả ngày, anh cảm thấy mất kết nối với xã hội. Ngay cả khi đưa con đến công ty tìm vợ, nhìn nơi làm việc quen thuộc, anh cảm thấy mình không còn tự tin nữa.
Nhưng dù sao với Phương Viên, quãng thời gian ở nhà chăm con thực sự quý giá. Ở nhà đồng hành cùng con, nhìn con biết lật, biết đi, bước những bước chân đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ.
Nhớ nhất khoảnh khắc thấy con thả chiếc xe đẩy và bước những bước chân đầu tiên. Lúc ấy Phương Viên bất ngờ đến nỗi hét thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657615/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.