Chơi đạp vịt xong nó cũng không còn sức, trước khi về cả đi ngang quầy kem, giữa cái nắng oi bứng này Phương Nguyệt muốn ăn một que kem giải nhiệt, nhưng con bé không nói thẳng, vòng vo một hồi mới chịu vào vấn đề chính.
- Mẹ chơi có vui hông?
Lâm Dao chăm chăm vào màn hình điện thoại nói:
- Ừm, mẹ vui lắm.
- Con muốn ăn kem, ăn xong mình về được không mẹ?
Mắt cô rời màn hình cúi đầu nhìn xuống cô bé, cười như không cười nói:
- Đừng có ép mẹ tẩn con một trận ở nơi vui vẻ như vậy!
Nụ cười trên môi con bé tắt lịm, nó cúi đầu trông tội nghiệp vô cùng, Phương Viên mềm lòng bế con bé lên chỉ tay về phía quầy kem nói:
- Mẹ không thích ăn kem vậy ba con mình đi ha?
Con bé gật đầu nhiệt tình, miệng cười chúm chím.
- Dạ dạ, vẫn là ba thương con nhất.
Cha con đi được một đoạn rồi, Lâm Dao vẫn đứng tại chỗ, sự chú ý của cô tập trung vào chiếc điện thoại trên tay, đột nhiên cô ngước đầu, nói với theo:
- Em có chút chuyện về trước nha!
Nói xong cô cầm điện thoại rời đi theo hướng khác, Phương Viên dừng lại quay ra sau nhìn vợ. Đã nói rõ lúc sáng là rảnh, vậy mà mới chơi được một chút đã có chuyện phải đi giải quyết rồi.
Phương Viên cúi đầu thở dài, quay người lại định đi tiếp, lại nhìn thấy một cô gái trẻ không biết từ đâu vô tình đứng ở trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657610/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.