Vừa ôm tài liệu ra khỏi phòng tìm máy hủy tài liệu, gặp ngay ông chồng họ Lý đang tức giận đi tới. Vừa đi hắn vừa tru tréo kêu la, làm ầm ĩ lên gọi tên Doãn Bảo Quyên, nói cô ta hay, dám nhân lúc mình đi công tác mà trốn tới đây làm. Công ty rõ ràng có bảo an nhưng không hiểu anh ta đã vào đây bằng cách nào.
Nghe thấy tiếng cũng đủ sợ muốn dựng tóc gáy chứ đừng nói thấy mặt, cô ta cúi đầu, hai tay siết chặt tài liệu trong tay cả người run lên cầm cặp không dám ngước đầu lên.
Cô ta rất sợ chồng mình, không phải sợ bị đánh, anh ta cũng chưa từng đánh vợ, mà là sợ mất mặt, xấu hổ với bạn bè, đồng nghiệp khi anh ta mắng mỏ, không tôn trọng vợ.
- Anh kêu em ở nhà sao em có mặt ở đây? Ai cho em đi làm? Tiền của anh không đủ nuôi em hả? Em muốn cái gì đây? Chán sống rồi đúng không?
Nghe ồn ào bên ngoài nhân viên trong phòng tưởng là đồng nghiệp cãi nhau liền chạy ra xem thử, khi ra ngoài những bước chân dần chậm lại, rồi dừng hẳn khi thấy bóng lưng người phụ nữ với bộ quần áo khá quen mắt và người đàn ông mặc vest xám sọc trắng cao ráo, vẻ ngoài đạo mạo trí thức với mái tóc rẽ ngôi dựng ngược, và cặp kính gọng ngang, vẻ đẹp trai này là thứ trời cho.
Một gương mặt cân bằng, một đôi mắt sâu, một chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, làn da nâu bánh mật thu hút những cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657606/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.