Lâm Dao bước vào bếp thấy chồng đang dọn cơm, cô bước đến tủ lạnh, cầm tay nắm tủ mở ra lấy chai nước suối.
- Anh định giận em tới bao lâu nữa đây?
Phương Viện im lặng, cô đóng cửa tủ bước về phía anh. Lâm Dao cho rằng anh tức giận vì cô hiểu lầm chuyện của Doãn Bảo Quyên và anh có quan hệ mập mờ, liền nói:
- Là lỗi của em, là em hiểu lầm anh đó có được chưa? Mà ai kêu anh làm cho em hiểu lầm làm cái gì? Cứ thích làm mấy cái chuyện khiến em lầm...
Lâm Dao rõ ràng là muốn xin lỗi, muốn chồng cô tha thứ, nhưng khi nói ra lại như đang chỉ trích ngược lại Phương Viên, không chút ăn năn hối lỗi. Phương Viên ngước đầu dậy, phớt lờ, mặc kệ cô như người vô hình mà gọi mọi người xuống ăn cơm:
- Ba ơi! Mẹ ơi! Cơm chính rồi!
Lâm Dao nuốt nước bọt ngượng chín cả mặt quay sang hướng khác than thở:
- Ây... Đúng thiệt là...
Mấy ngày rồi Phương Viên liên tục từ chối nói chuyện với Lâm Dao, mặc dù nhiều lần cô có ý bắt chuyện muốn làm hòa.
Lâm Dao sẽ không bao giờ hiểu được chồng mình trừ khi xem xét vấn đề từ góc độ của anh ấy, nhưng khi thực sự cô đi trên con đường của anh, ngay cả đi qua đều sẽ cảm thấy buồn.
Đôi khi Phương Viên không nói gì với cô không phải vì không có gì để nói, mà là anh cảm thấy không có gì cần phải nói. Người hiểu anh không cần nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657601/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.