Đây là lần thứ hai ta xuống vương quốc của ngài Hades.
Lần thứ nhất là khi còn bé, ta theo anh Hermes đến thăm người con trai mới sinh của vua và hoàng hậu địa ngục – cậu nhóc Zagreus. Thông thường, các vị thần sẽ họp mặt gia đình tại Olympus, ít khi đến lãnh địa của nhau (ai cũng bận rộn mà). Chính vì vậy họ cử đại diện là sứ thần Hermes đến tặng quà cho Hades và Persephone. Bởi nhờ thân phận thần linh cao quý của anh trai, ta được đi trên con đường dẫn thẳng vào cung điện của người bác mà không cần qua sông Styx, chính vì vậy ta đã may mắn không cần chứng kiến các cảnh tượng kinh khủng dưới địa ngục.
Lần thứ hai ta quay lại cõi âm ty với thân phận là một linh hồn bình thường đã bị lấy đi cốt cách thần linh. Anh trai Hermes đưa ta đến bờ sông Styx rồi xoa đầu ta.
– Anh chỉ có thể tiễn em đến đây thôi. Cố lên, em gái bé nhỏ, ta tin em sẽ mau chóng vượt qua kiếp lưu đày ở trần thế mà.
Ta cười buồn bã rồi hôn nhẹ lên tay Hermes.
– Tam biệt, em sẽ nhớ mọi người lắm!
Sau khi chia tay với anh mình, ta bước lên chiếc thuyền của Charon với đầy rẫy linh hồn người chết xung quanh. Trẻ có, già có, có cả những cơ thể không lành lặn với làn da xanh xao, ánh mắt trống rỗng không cảm xúc. Ta vẫy tay chào Hermes, cố nở nụ cười để trấn an anh trai rồi mau chóng yên vị tại chỗ ngồi.
– Charon – Hermes gọi to – Nhớ đối xử với con bé cho tử tế đấy!
– Vâng, vâng, thưa ngài – gã lái đò cung kính cúi người trước nam thần cao quý.
Ta đặt một đồng tiền vàng vào tay Charon. Ông ta luống cuống nhận thuyền phí từ ta rồi nói:
– A, thưa nữ thần, mời người ngồi ở chỗ trống sạch sẽ này.
Ta nhìn những linh hồn lạnh lẽo xung quanh rồi lại nhìn cơ thể mình. Ta không giống họ, tay ta vẫn còn hơi ấm, tim vẫn còn cảm xúc và còn ý thức được mọi việc, ta vẫn “sống” chứ chưa hoàn toàn lìa đời như đám người kia. Nếu có sự khác biệt giữa Adena trước đây và hiện tại chính là việc ta không phải một vị thần nữa.
Ta gục mặt xuống hai gối, lắc đầu.
– Không, không cần. Ta ngồi đâu cũng được.
Chiếc thuyền nhỏ của Charon chầm chậm trôi trên dòng sông Styx. Dọc hai bên bờ là những hồn ma không có tiền đóng cho Charon để được chở sang nơi phán xét, chúng phải lang thang cả đời ở địa ngục đến khi lãng quên chính bản thân mình, rồi những linh hồn đó sẽ tan biến vào cõi hư vô, vĩnh viễn không còn cơ hội đầu thai nữa. Ta còn trông thấy gã Sisyphus đang chịu hình phạt đẩy một tảng đá to lên cao, sau lưng gã là mấy vị nữ thần đại nộ tay cầm roi, sắc mặt dữ tợn. Chỉ cần tên đó mà ngưng việc thôi thì gã sẽ bị ăn đòn ngay lập tức.
– Thật là… – ta cười khùng khục – Ai bảo lúc sống làm chuyện lừa gạt, dối trá làm chi để giờ chịu khổ thế này.
Charon gật gù đồng tình.
– Trên trần gian vẫn còn nhiều kẻ giống tên Sisyphus lắm, thưa người. Bọn xảo trá, bất lương,… Tên của chúng đều được ghi vào sổ sách của bệ hạ cả. Chỉ cần chúng xuống đây, địa ngục sẽ có cách trừng trị riêng cho từng đứa một.
Ta mỉm cười.
– Ta nghĩ cần phải có những biện pháp răn đe mạnh tay hơn nữa. Con người ấy mà, họ càng lúc càng ác độc hơn…
Ta chợt dừng lại không nói nữa. Ta thường trách móc nhân loại, nhưng chẳng phải ta cũng sắp thành một trong số họ hay sao? Liệu đến lúc ta hòa nhập vào cộng đồng loài người, ta có trở nên tồi tệ giống bọn chúng hay không?
Chiếc thuyền của Charon dừng lại trước một cánh cổng đen to lớn. Gã lái đò dìu ta lên bờ rồi cố nở nụ cười dễ mến.
– Đến nơi phán xét rồi. Chúc người có chuyến đi vui vẻ.
Ta mỉm cười lịch sự với gã.
– Cám ơn.
Ta chỉ vừa đặt chân vào bên trong cánh cổng, một tên lính canh có làn da xám xịt đã tiến đến chỗ ta rồi cúi người nói:
– Nữ thần, tôi được lệnh đưa người đến gặp một người.
Ta mở to đôi mắt chứa đầy sự ngạc nhiên.
– Là ai?
– Không tiện nói ra ạ – tên lính nhỏ nhẹ đáp – Mong người khẩn trương lên.
Ta theo tên lính canh đi về phía một khu vườn tràn ngập hoa cỏ và trồng đầy cây lựu đang say quả. Có một đài phun nước giữa khu vườn, nhưng thay vì phun ra những dòng nước mát lạnh, vật trang trí đó lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ khắp bốn phía. Đây chắc chắn là nơi duy nhất có thứ ánh sáng đẹp đẽ đến thế tại địa ngục, và ta biết tên gọi của chốn thần tiên này: Vườn ánh sáng Poplar, khu vườn yêu thích của hoàng hậu Persephone.
– Cô!
Ta giật mình quay về phía giọng nói. Một thiếu nữ trông nhỏ hơn ta vài tuổi đang vui vẻ chạy về phía Adena này, theo sau thiếu nữ là một người con gái trông đang ở ngưỡng trưởng thành, nhưng cũng còn nét gì đó rất trẻ trung, rực rỡ với mái tóc vàng búi gọn gàng.
– Chị Persephone và bé Macaria – ta kinh ngạc khi trông thấy hai người thân của mình.
Thiếu nữ tóc đen ôm chầm lấy ta (thật ra thì người thường không thể chạm vào linh hồn, nhưng cô bé này là thần nên kết cấu cơ thể khác người thường, giống như ta có thể hôn tay anh Hermes vậy).
– Cô Adena, lâu lắm rồi con mới gặp lại cô đấy!
– Ôi trời! – ta thốt lên kinh ngạc – Macaria đã lớn thế này rồi ư?
Persephone bước đến bên ta rồi nở nụ cười rạng rỡ.
– Rất vui được gặp lại em, Adena.
Ta cúi người trước nữ thần.
– Hoàng hậu, em rất hạnh phúc vì có thể gặp lại chị trước khi rời khỏi thế giới thần linh.
Persephone bỗng ôm chầm lấy ta.
– Từ đầu ta đã không muốn em lấy gã tiên đó. Cuối cùng em vẫn là kẻ chịu thiệt thòi. Thật bất công với em.
Ta cười buồn bã.
– Thật ra có đôi lúc em cũng cảm thấy hối hận vì rời bỏ mọi người…
Ta đột nhiên rời khỏi vòng tay của chị gái, sau đó hướng tầm mắt ra vùng đất trồng đầy hoa trắng.
– Nhưng khi nhớ về những tháng ngày hạnh phúc bên phu quân, bên gia đình nhỏ của mình,… Em cảm thấy mọi việc cũng không tệ lắm. Ít ra em cũng đã sống vui vẻ.
Hoàng hậu địa ngục trông rầu rĩ vô cùng, nàng ngồi xuống đài phun nước với ánh mắt khó chịu.
– Chẳng phải chị cũng đã vì bác mà chịu rời xa ánh sáng nhân gian sao?
Hai má hoàng hậu bỗng ửng đỏ.
– Gì chứ? Không, ít ra ta vẫn chẳng mất mát gì cả. Ta còn có chiếc ghế hoàng hậu nữa mà!
Ta phì cười.
– Vậy mà mỗi khi trở về mặt đất, chị cứ mãi kể về phu quân mình. Em còn nhớ lúc bé chị hay kể về chuyện tình của mình và ngài Hades cho em nghe lắm. Nghe đến độ em vẫn nhớ mãi tình tiết trong đó đấy.
Persephone trở nên ngượng ngùng thấy rõ.
– Adena, ta đã xin bệ hạ cho ít thời gian nói chuyện với em, vậy chúng ta cứ tập trung vào vấn đề của em thôi.
Macaria tỏ vẻ hào hứng.
– Cô ơi, cha mẹ có chuyện tình thế nào vậy ạ?
– Rất lãng mạng – ta tỏ vẻ bí ẩn – Khác xa so với mấy câu chuyện mà bọn nhà thơ hạ giới đã truyền miệng.
– Khoan đã Adena, ta muốn nói về việc của em cơ!
Ta mỉm cười nhìn chị gái.
– Hãy để cho cô bé Macaria biết cha mẹ nó đã yêu thương nhau đến thế nào đã, sau đó chúng ta hãy nói về chuyện của em sau, chị nhé!
Thật ra ta không muốn Persephone mãi nghĩ đến sự giận dữ với Thingildur, ta cũng không muốn nhắc nhiều về chàng tránh để con tim mình cảm thấy đau lòng. Hơn nữa, lúc ở cạnh người thân, ta chỉ muốn lưu giữ những phút giây vui vẻ, hạnh phúc nhất thôi. Có như thế khi ta đến thế giới khác, ta vẫn sẽ luôn nhớ đến gương mặt cao quý, hiền từ của các vị thần (chứ không phải nét mặt cáu bẳn của họ). Vì vậy ta quết định nói tránh sang chuyện tình của chị mình, một câu chuyện vô cùng nổi tiếng trong các tình ca của Hi Lạp xưa cũ. Nhờ vậy mới khiến Persephone đang nóng giận trở về trạng thái một vị nữ thần mộng mơ, dễ mến như thời thiếu nữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]