🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thần biển Poseidon, một trong hai người bác của ta, là một người vui vẻ, phong độ với mái tóc nâu thừa hưởng từ nữ thần Rhea và đôi mắt sâu thẳm có màu rất hiếm gặp: Một màu xanh của biển cả pha với màu xanh lục của ngọc thạch (Thật ra đen cũng là một màu mắt kì lạ tại Hi Lạp cùng các vùng lân cận. Ngoại trừ ngài Hades và chính bản thân ta, Adena này cũng chưa tìm thấy ai khác sở hữu màu mắt đen thuần như mình. Ta nghĩ là vẫn có đấy, nhưng khó tìm thôi). Nhưng tạm bỏ qua vấn đề trên, chúng ta hãy quay trở lại với Poseidon – một trong ba nam thần vĩ đại nhất thế hệ các Olympian đời đầu và câu chuyện làm sao ngài có thể lấy được một nữ thần biển trong sáng, dễ mến nhất đại dương xanh thẳm dù trước đó thần đã tính chuyện độc thân cả đời.

Rất lâu về trước, khi Zeus cùng các anh, chị em của mình lật đổ được người cha Cronus tàn bạo, họ bắt đầu phân chia khu vực và nhiệm vụ cai quản thế giới cho những người có công trong cuộc chiến chống các Titan. Poseidon – người con trai thứ của Rhea nhận phần biển cả để trị vì, bởi ngài có năng lực điều khiển nước và vì tình yêu to lớn của thần dành cho đại dương mênh mông, kì vĩ.

Poseidon thường ở trong cung điện dát vàng và xà cừ của mình dưới lòng đại dương, nhưng thỉnh thoảng ngài vẫn lên đỉnh Olympus để hội họp gia đình. Khi Zeus lấy Hera – người phụ nữ mỹ miều nhưng khó tán tỉnh nhất thần giới (lúc bấy giờ thôi, sau này mẹ ta vẫn xinh đẹp tuyệt trần nhưng Aphrodite mới được ca ngợi là đại mỹ nhân ở Olympus),Poseidon vô cùng ngưỡng mộ khả năng chinh phục phụ nữ của em mình. Một thời gian sau, Zeus tìm gặp anh trai và than thở về việc cãi nhau với vợ. Trông thấy vẻ mặt rầu rĩ của người em, thần biển quyết định không bao giờ vướng vào hôn nhân cho yên thân mình.

Dù muốn độc thân nhưng không có nghĩa bác ta không hứng thú vào các trò chơi tình ái. Poseidon là một vị thần đẹp mã, ngài cũng yêu thích cái đẹp (đặc điểm chung của các vị thần, kể cả ta). Chính vì vậy ngài có khá nhiều cô bạn gái, từ người thường đến tiên nữ, nữ thần, họ đều bị thần biển thu hút (vì ngài có vẻ ngoài lẫn địa vị, phụ nữ ai mà chẳng mê mệt). Poseidon có tất cả mọi thứ mà một người đàn ông mong muốn: Của cải, quyền lực, mỹ nữ, kể cả sự bất tử, nhưng ngài vẫn cảm thấy trống trải, buồn bực không vì lí do gì.

– Dạo gần đây ta thấy hơi chán nản – Poseidon vừa cho lũ cá tráp ăn vừa thở dài.

– Vì ngài không tìm được một người phụ nữ thích hợp cho mình nên cảm thấy cô đơn đấy – vị thần cá heo Delphin giải thích (mà ông ta quả thực là một con cá heo đúng nghĩa).

Poseidon tựa lưng vào chiếc cột trắng trang trí đầy vỏ sò, sau đó ngài hướng tầm mắt ra khoảng xa xăm. Đúng vào giây phút đó, thần biển bắt gặp một cô gái vận y phục thuần một màu xanh nhạt đang dạo bước quanh rạn san hô phía xa, mái tóc đen dài của nàng được cài những viên ngọc trai sáng lấp lánh. Dù chưa thấy rõ mặt người đó, trái tim bác ta đột nhiên thôi thúc việc biến nàng thành một người bạn gái của ngài.

Poseidon rời chỗ ngồi rồi gọi to:

– Này nàng ơi, nàng tên gì?

Cô gái giật mình nhìn về phía chúa tể đại dương, nhưng rồi nàng ta quay đầu bỏ chạy. Hành động của cô nàng khiến Poseidon hoàn toàn bị bất ngờ bởi từ trước đến nay chưa ai dám phớt lờ lời chào hỏi từ vị thần biển hùng mạnh (và đẹp trai) cả.

– Ồ, sốc chưa? – Delphin tiến gần vua của mình.

Poseidon bỗng quay phắt về hướng chú cá heo lắm chuyện.

– Nàng ta là ai thế? Ngươi có biết gì về nàng không?

– Tôi không biết, thưa bệ hạ.

Poseidon thất vọng thấy rõ.

– Ôi… Cô gái đó cho ta cảm giác rất yên bình mà lâu rồi ta chưa có được.

– Nàng đứng xa ngài mà, sao có thể cảm nhận chứ?

– Ngươi bớt nói đi! – Poseidon lườm gã thuộc hạ.

Vào lúc vị thần biển cả đang rầu rĩ, một tên lính canh mau chóng chạy về phía vua của mình rồi hớt hải nói:

– Bệ hạ, thần Nereus cùng gia đình đến rồi ạ. Họ đang ở đại sảnh chờ người.

Poseidon lúc này mới nhớ ra cuộc hẹn với cựu thần đại dương. Ngài mau chóng choàng chiếc áo bạc lên người rồi quay trở lại cung điện.

– Kính chào bệ hạ – Nereus cùng đoàn tùy tùng của mình vội cúi người khi Poseidon bước ra.

– Mọi người cứ tự nhiên – thần biển ngồi lên ngai vàng khảm xà cừ – Ta rất vui vì ngài đã ghé thăm, thậm chí ngài còn mang theo các cô con gái xinh đẹp tuyệt trần đến đây nữa.

Các tiên nữ – con của Nereus khúc khích cười. Họ rất lộng lẫy trong váy áo rực rỡ và các món trang sức lấp lánh (thật ra họ cố tình chưng diện để thu hút Poseidon mà),nhưng ngài thấy họ thật nhàm chán, chục cô như một. Ngài bỗng nhớ đến cô gái thanh thoát ở rạn san hô lúc nãy, chính vẻ giản dị của cô nàng mới tạo ấn tượng khó phai cho thần biển, nhưng khổ nỗi ngài chẳng biết tí thông tin gì về người đó thì làm sao tìm được nàng đây?

Một kẻ hầu đứng cạnh Nereus vội thì thầm:

– Thưa ngài, chúng tôi không tìm thấy tiểu thư Amphitrite đâu cả.

Nereus lúc này mới nhận ra sự mất tích của một cô con gái. Cựu thần đại dương có hàng chục người con, nhưng ông thương Amphitrite hơn cả. Amphitrite là tiên nữ có vẻ đẹp nổi bật trong các chị em, người còn có tấm lòng nhân hậu, bao dung, ai ai cũng yêu quý người. Nhưng điều làm Nereus lo lắng chính là việc Amphitrite quá hiền lành, nhút nhát, nếu cô con gái của ông gặp phải kẻ xấu hay bọn quái vật thì sao?

– Bệ hạ – Nereus hốt hoảng cúi người (lần nữa) trước Poseidon – Xin lỗi vì sự cố này nhưng ta không thể trò chuyện cùng người, ta cần phải tìm Amphitrite.

Poseidon đứng dậy rồi cất giọng ôn tồn:

– Ngài đừng quá lo lắng, ta sẽ sai lính đi tìm nàng ấy hộ ngài. Ngài hãy miêu tả con mình cho ta nghe xem.

– Amphitrite mặc một chiếc váy xanh khi đến đây. Con bé có mái tóc đen hơi xoăn được cố định bởi các hạt ngọc trai quý giá nhất của đại dương, cả người nó toát ra một luồng khí thanh bình, ấm áp nhất khiến ai cũng thấy thoải mái. Có điều, cô con gái đó của ta khá nhút nhát.

Poseidon đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ.

– Ta hiểu rồi, ta sẽ sai người tìm nàng ấy, ta cũng sẽ tham gia vào cuộc tìm kiếm này.

Nereus tỏ vẻ ngạc nhiên.

– Bệ hạ, không cần phiền đến ngài đâu ạ.

– Không sao, ta rất vui lòng được giúp đỡ ngài đấy! – Poseidon cầm lấy chiếc đinh ba – Chúng ta mau chia nhau tìm Amphitrite thôi!

Mọi người tản ra khắp ngóc ngách tìm Amphitrite. Vài người chị em của Amphitrite tỏ ra bực bội khi phải làm chuyện dư thừa này, họ cáu bẳn giở từng cọng rong biển, từng viên đá rồi gọi tên người bị mất tích.

– Thật bực quá đi! – một cô mặc váy đỏ lên tiếng – Em đã cố ăn vận lộng lẫy thế này chỉ để lọt vào mắt xanh của bệ hạ, cuối cùng lại phải đi tìm bà chị nhút nhát Amphitrite.

Đám tiên nữ còn lại ngồi bệt xuống đất, thở dài.

– Chịu thôi, cha thương con bé nhất mà.

Một cô tóc vàng cài đầy sao biển và vỏ sò vừa vuốt ve mấy con cá vừa nói:

– Lúc nãy khi cha nhắc đến tên con bé, mắt của bệ hạ cứ như sáng rực lên ấy. Có lẽ ngài chấm Amphitrite rồi.

Các cô gái còn lại vừa lo lắng, vừa ngạc nhiên nhìn nhau.

– Không thể nào! Họ thậm chí chưa gặp nhau mà!

Lại nói về Poseidon, ngài cùng Delphin mau chóng quay lại chỗ rạn san hô ban nãy để xem thử Amphitrite có còn ở đó hay không. Rút kinh nghiệm đợt đầu, lần này bác ta và thần cá heo đi nhẹ nhàng không gây ra tiếng động, tránh làm nàng tiên nữ sợ hãi (nếu người vẫn còn ở đó).

Trực giác của Poseidon hoàn toàn chính xác, nàng Amphitrite vẫn còn ở chỗ cũ. Người ngồi trong rừng tảo bẹ chơi đùa cùng mấy đàn cá, khắp nơi xung quanh tiên nữ được bao bọc bởi cảnh quan đại dương kì vĩ, lộng lẫy, nhưng người vẫn chẳng hề bị lép vế, cảnh vật tuyệt vời đến vậy cũng chỉ làm nền cho vẻ đẹp của Amphitrite.

– Này, nàng ơi – Poseidon dùng chất giọng dịu dàng nhất để gọi mỹ nhân trước mắt.

Ngạc nhiên thay, lần này Amphitrite không bỏ chạy nữa mà ngước nhìn thần biển.

– Lại là ngài?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.