Chương trước
Chương sau
Đôi mắt nâu của người tiên hướng về phía ta.

– Thingildur.

Người đó kê mặt sát mặt ta rồi thì thầm:

– Thingildur, tướng quân thành Gedalin của tiên tộc.

– Ta sẽ nhớ cái tên này. Sau này ta sẽ tìm ngài để trả ơn. Ngài nhớ đợi ta nhé!

Thingildur bật cười rồi quay lưng đi.

– Thật đáng để mong chờ.

Lời hứa năm đó cứ ngỡ là vu vơ, nhưng ta luôn khắc sâu trong lòng mình đến lúc trưởng thành hoàn toàn.

Nhiều năm sau, tại Olympus…

Một ngày đẹp trời, ta mang một ít bánh trái đến thăm nữ thần tình yêu Aphrodite tuyệt mỹ. Nữ thần bảo rằng sau cái chết của Adonis – cậu thanh niên đẹp mã được người và chị gái Persephone của ta (vợ thần Hades) thay phên nhau nuôi dưỡng, người đang rất suy sụp và đau khổ.

Vừa bước vào khoảng sân đầy bồ câu trắng, ta đã nghe tiếng thút thít của người đẹp nhất Olympus.

– Bọn nhà thơ hạ giới thật quá quắt, chúng dám bảo ta và Persephone tranh giành nhau một thằng nhãi ranh – giọng nói dịu dàng của Aphrodite vang lên – Trong khi ta chỉ xem Adonis như con mình.

Ta gõ cửa rồi bước vào. Ngoại trừ người đẹp Aphrodite còn có hai người phụ nữ kiều diễm khác đang hiện diện tại căn phòng.

– Nữ thần Aphrodite, nữ thần Leto (thân mẫu của Apollo và Artemis) và Maia (mẹ của thần Hermes),chào mọi người. Con không biết Leto và Maia cũng đang ở đây.

– Vào đây, Adena – Leto vẫy tay với ta.

– Con mang ít bánh trái cho Aphrodite, hai người cũng dùng chung đi ạ – ta đặt giỏ bánh lên bàn.

– Cám ơn Adena – Aphrodite lau nước mắt.

Ta ngồi xuống cạnh nữ thần rồi mỉm cười nói:

– Con người có chết đi thì mới có sống lại, linh hồn họ bất biến không hề bị phai mờ. Con tin một lúc nào đó Adonis sẽ trở về bên người trong bất kì hình dáng nào, vì vậy mong người đừng đau khổ mãi, anh Ares sẽ không vui đâu.

– Cám ơn Adena, nhưng khi ngươi yêu thương một ai đó, dù là tình cảm thuần túy hay tình cảm nam nữ, ngươi mới hiểu nỗi đau khi mất đi họ. Ta nghĩ có lẽ rất lâu sau ta mới có thể quên nỗi mất mát này.

Khi đó ta chưa cảm nhận được nỗi đau khổ là gì. Ta như một con chim được cưng chiều hết mực trong chiếc lồng lộng lẫy, chẳng ai có thể làm tổn thương ta nhưng ta cũng chẳng biết yêu thương ai ngoài các vị thần.

Có điều kì lạ là ta cứ nhớ mãi bóng hình người tiên Thingildur năm xưa từng cứu mình. Có lẽ ý nghĩ thôi thúc trả ơn khiến ta luôn nhớ về người đó chăng? Cuối cùng thì ta cũng đã đến được Gedalin vào một ngày nắng ấm áp.

Bằng sự giúp đỡ của các vị thần Asgard, ta đã có một tấm áo choàng mà khi khoác vào sẽ trở nên tàng hình trong mắt kẻ khác. Sau đó ta đi theo một đoàn quân tiên Gedalin vào vương quốc của họ. Ta đi qua nhiều hẻm núi dài thơ mộng với những cụm hoa trắng mọc hai bên lối đi, xen kẽ là các bụi cây rừng. Phía xa xa, trên những đồi cỏ xanh rì là một tòa bạch thành nguy nga, tráng lệ hiện hữu trong đáy mắt ta. Ta đã đến được Gedalin – vương quốc tiên tộc Nador tại nhân giới.

Nếu gặp lại Thingildur ta phải nói gì đây? Liệu chàng ta có còn nhớ cô bé năm xưa mình từng cứu giúp hay không? Ta phải giải thích với chàng mình là thần tộc hay phải làm thế nào đây?

Tiếng tù và vang lên làm ta giật bắn. Đoàn quân tiên đứng dàn thành hai hàng ngang, nét mặt của họ vô cùng nghiêm nghị và vô cảm. Phía trên đỉnh đồi, những con chiến mã dồn dập chạy về phía ta, những người ngồi trên lưng ngựa tay cầm khiên giáo lấp lánh, cờ hiệu xanh mang sau lưng họ bay phấp phới trong gió lộng. Ta nhận ra Thingildur là người dẫn đầu đoàn quân tiên. Khi chàng đến gần, ta phát hiện ra Thingildur chẳng hề già đi sau ngần ấy năm, có chăng chỉ là sự trưởng thành và nét lãnh cảm phảng phất trên gương mặt chàng ngày một sâu đậm.

Ta tháo áo choàng rồi nấp sau một thân cây quan sát đoàn quân. Thingildur đứng yên giữa hai hàng binh lính, miệng hô to:

– Lần này chúng ta phải quét sạch đám yêu tinh ra khỏi vùng biên giới. Các ngươi rõ chưa?

– Rõ.

Bầu trời trần gian Midgard thật đẹp.

Rồi đột nhiên mọi thứ chìm vào im lặng. Ta căng thẳng quay đầu về phía những người tiên thì hoảng hốt nhận ra Thingildur đã đứng sau mình từ lúc nào.

– Con người sao? – chàng kinh ngạc nhìn ta – Làm sao cô vào được đây?

– Ta…

Thingildur nắm chặt cổ tay ta rồi im lặng quan sát từng cử động của kẻ trước mặt mình.

– Không phải, cô là một nữ thần, không phải con người.

Ta gật đầu.

Đám lính tiên bắt đầu xì xào, kiểu như: “Nữ thần mà lén lút thế ư?”. Ồ, nữ thần có ăn được không?”. “Ôi trời ơi, có kẻ bám đuôi chúng ta từ nãy giờ sao?”.

Ta dùng đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông trước mặt.

– Thingildur, chàng không nhớ ta sao?

Sắc mặt Thingildur có vẻ giãn ra vài phần.

– Chúng ta… có quen nhau sao?

Ta mỉm cười.

– Ta là Adena, cô bé năm xưa được chàng cứu giúp khỏi bầy sói hung ác. Ta đã hứa sẽ trả ơn cho chàng nên đó là lí do vì sao ta ở đây.

Thingildur buông bàn tay đang siết chặt tay ta ra rồi ngơ ngác nhìn ta.

– Adena… cô bé đó đã lớn thế này sao? Nàng đúng là cô bé đó?

– Đúng vậy.

Thingildur cười lớn, rồi chàng nhìn ta.

– Ta cứ nghĩ lúc đó nàng chỉ nói cho vui thôi, không ngờ nàng vẫn nhớ. Ta đã nghi ngờ nàng và người đàn ông điển trai kia không thuộc về Midgard, không ngờ cả hai đúng là thần linh thật.

Thingildur hôn nhẹ lên tay ta.

– Rất vui gặp lại nàng, Adena. Tuy nhiên…

Ta căng thẳng nhìn chàng ta.

– Có việc gì ư?

– Adena, nàng tùy tiện xâm nhập vào Gedalin, ta nghĩ ta phải đưa nàng đi gặp đức vua vì đó là nghĩa vụ của ta.

Ta ngây người. Thingildur đưa tay về phía ta.

– Không sao đâu, cứ theo ta.

Ta đặt tay mình lên tay Thingildur. Khóe miệng chàng ta khẽ cong lên.

– Nàng biết cưỡi ngựa không?

– Không.

Thingildur bất ngờ bế ta đặt lên lưng ngựa của mình rồi chàng mới leo lên ngồi phía sau ta. Đám lính ngạc nhiên với hành động của người chỉ huy đến độ mở to mắt (biểu hiện ít thấy của người tiên) nhưng chẳng ai dám nói gì. Thingildur chỉ tay về phía tòa thành rồi nói:

– Hoãn chuyến đi săn lại. Chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết với nữ thần đây.

– Tuân lệnh.

Ta nuốt nước bọt theo đoàn người tiến về phía tường thành của vương quốc.

– Adena, nàng đừng lo – Thingildur thì thầm vào tai ta – Ta tin đức vua sẽ không làm gì nàng.

Ta căng thẳng nắm cương ngựa.

– Sao chàng lại chắc chắn như thế? Lỡ như…

Thingildur đột nhiên ôm nhẹ ngang eo ta.

– Ta sẽ tiếp tục bảo vệ nàng, hãy an tâm.

Tim ta đột nhiên đập nhanh hơn, ta lí nhí đáp:

– Cám ơn chàng, Thingildur.

Gặp đức vua chưa bao giờ dễ dàng như thế. Vua Tharon vận áo bào trắng thêu hoa văn chìm nổi đang đứng ngay cổng thành trò chuyện với một cô gái tiên tóc vàng trạc tuổi ta. Trông ông ta đã vào độ tuổi trung niên nhưng mái tóc vẫn đen nhánh, nụ cười tràn đầy sức sống. Thingildur xuống ngựa rồi quỳ trước nhà vua.

– Bệ hạ, công chúa, thần có chuyện muốn bẩm báo.

Hai cha con vua tiên đồng loạt hướng mắt về phía ta. Công chúa tiên thật thanh tú, xinh đẹp với suối tóc vàng thẳng mượt và vóc người mảnh khảnh, cao ráo. Gương mặt công chúa toát lên sự thông tuệ, sắc sảo nhưng cũng đầy khoan dung, hiền dịu.

– Ngươi mang ai về thế này, tướng quân của ta – đức vua Tharon nghiêm giọng hỏi.

– Nàng là Adena, một nữ thần của thiên quốc tình cờ lạc bước đến đây. Thần mang nàng đến để diện kiến bệ hạ.

– Hẳn là tình cờ – Tharon thấp giọng.

– Bệ hạ, thật ra ta… – ta vội lên tiếng nhưng chợt nhớ đến lễ nghi đã học ở thần giới là không được ngồi (bất cứ thứ gì) khi nói chuyện với hoàng tộc. Ta nhìn sang Thingildur với ánh mắt cầu cứu.

Thingildur bước về phía ngựa rồi bế ta xuống. Ta xấu hổ nhìn mọi người xung quanh đang cười thầm mình, kể cả nhà vua và công chúa. Dù sao đi nữa, ta phải thanh minh cho bản thân với nhà vua trước đã rồi hẵng dành thời gian xấu hổ sau. Ta nâng nhẹ váy rồi nhìn Tharon.

– Thưa bệ hạ, thật ra ta đến đây với mong muốn gặp tướng quân Thingildur để trả ơn chứ không hề có ý định xấu với vương quốc của ngài. Mong ngài hãy nghĩ tốt cho ta.

Đám đông “ồ” lên rồi cười vang. Tharon đăm chiêu suy nghĩ gì đấy còn Thingildur đang ngượng ngùng ra mặt.

– Thưa cha – công chúa lên tiếng – Con có chuyện muốn nói.

– Con cứ nêu lên ý kiến của mình, Iphi.

Công chúa Iphi tiến đến bên ta rồi cười dịu dàng.

– Con thích cô gái này. Hơn nữa cô ta đã cất công từ thần giới đến đây chỉ để trả ơn cho Thingildur, đó chẳng phải là việc rất đáng trân trọng hay sao? Chúng ta cứ cho nàng ở lại đây đến khi trả ân tình cho tướng quân là được.

Tharon nhìn con gái rồi nhìn sâu vào mắt ta, ta cũng nhìn sâu vào mắt ông ấy giống như hai người đang chơi trò đọ mắt với nhau vậy. Cuối cùng ông ta chớp mắt trước rồi nói:

– Ta không thấy tà tâm trong đáy mắt của cô, nữ thần xinh đẹp. Ta chấp nhận cho cô ở vương quốc mình đến khi nào cô trả ơn cho Thingildur xong. Đến lúc đó cô muốn rời đi hay ở lại là tùy cô, nhưng mong cô hãy giữ bí mật về lối ra vào của vương quốc.

– Cám ơn bệ hạ! – ta mừng rơn – Cám ơn cô nữa, công chúa.

Iphi nắm lấy tay ta rồi nói:

– Chúng ta sẽ là bạn nhé! Nhưng ta vốn đã có phu quân, không thể mời cô đến ở cùng cung điện của ta được. Chi bằng…

Ta hồi hộp chờ đợi công chúa chỉ định nơi ở cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.