Ngày chủ nhật vui vẻ trôi qua rất nhanh, bọn nhỏ đi học, đồng chí Vương Gia Vượng đi làm, trong nhà lại chỉ còn ta, An An và Chương Nguyệt.
Ngày qua ngày vẫn thế, không có gì thay đổi.
“Thiệt là chán….” Ta lại gần An An than thở. An An nhắm mắt giả ngủ, thờ ơ với ta.
“Thiệt là chán….” Lần này ta dán miệng vào lỗ tai An An nói luôn. An An mở mắt ra nhìn ta, sau đó lại nhắm mắt, mặc kệ ta…. Tổn thương nặng!
Đang lúc ta chuẩn bị kể khổ thì tiếng bước chân của Kỳ Kỳ vang lên càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở trước cửa nhà. Lỗ tai An An thính hơn ta nhiều, tất nhiên cũng đã nghe thấy. Nó mở mắt ra, nhìn về phía cửa.
Cánh cửa dần được mở ra một cách nhẹ nhàng. Kỳ Kỳ đeo ba lô, rón rén bước vào, khép hờ cửa. dmm;iễn.đàn/lê,quư.ý,đ"ôn Kỳ Kỳ xoay người lại, thấy ta và An An đang nằm trong phòng khách, bèn duỗi ngón tay ra ‘suỵt’ một tiếng.
Ta và An An nhìn nhau, đều không hiểu tại sao Kỳ Kỳ lại về nhà giữa chừng, và tỏ vẻ thần bí như vậy, hơn nữa trên mặt còn có chút sầu lo.
Thường ngày Kỳ Kỳ rất quan tâm chăm sóc ta, cho nên ta cũng rất lo cho Kỳ Kỳ, quyết định theo sát Kỳ Kỳ, đi tới phòng sách.
Kỳ Kỳ nhẹ nhàng mở cửa phòng sách, quay đầu lại dòm ta, thấy ta không làm ồn nên không đuổi ta ra, vội vã bước tới cạnh bình hoa chỗ giá sách, móc từ trong bình hoa ra mấy tờ nhân dân tệ, một trăm có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/einstein-phi-va-trang-phu-quy/182512/chuong-12-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.