Ăn cơm xong, ta và Harry nằm dưới cửa sổ phơi nắng, ánh nắng ấm áp khiến ta đột nhiên cảm xúc dâng trào.
“Lúc cậu mới tới anh chỉ vừa được nửa tháng tuổi, nay anh đã hơn hai tháng tuổi rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh, đúng không!” Ta vừa nói vừa dùng móng đụng đụng Harry.
Harry vẫn trước sau như một, không hề để ý ta. Nó có vẻ u buồn, nhưng ta lại chẳng biết nó đang u buồn vì chuyện gì. Rất có thể là do bị người chủ trước vứt bỏ nên Harry không muốn làm bạn với con người, hoặc thậm chí là một con chó như ta nữa. Nỗi đau quá khứ khiến nó mắc chứng tự bế.
Sự u buồn của Harry khiến ta cảm thấy nó rất ‘nghệ sĩ’, kiểu ‘nghệ sĩ’ này là loại hình ta luôn hướng tới, bởi vì ta cũng muốn trở thành một người có ‘máu nghệ sĩ’. Nhớ năm đó, lúc ta mười sáu mười bảy tuổi, cũng hay viết một vài đoản văn về những nỗi ưu thương người đời khó mà hiểu nổi. Giờ một kẻ đã trải qua biết bao tang thương như ta, lại không cách nào biến những tang thương kia thành ‘văn nghệ’ được nữa rồi. Bởi vì thiếu niên ngày nay đã không còn là thiếu niên xanh mướt năm đó nữa. diễn.đàn/lekquys/đôn. Tâm hồn của ta đã từ thiếu niên xanh mướt trở thành ông cụ tóc bạc, thậm chí ngay cả tư cách trở thành ông cụ tóc bạc cũng không còn nữa, ta đã thành một con chó. Nghĩ vậy, ta thở dài ngao ngán, thành công trở nên u buồn giống Harry.
Harry nghiêng đầu nhìn ta, trong mắt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/einstein-phi-va-trang-phu-quy/182501/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.