Kính Diễm: Tôi đã về.
Ta: Hoan nghênh về nước!
Kính Diễm: Nhắn không có tâm gì hết!
Ta: Chứ muốn tôi nhắn thế nào?
Kính Diễm: Sắp đăng tập sáu chưa?
Ôi mẹ ơi…
Ta trừng mắt nhìn màn hình di động, quyết định giả bộ hồ đồ: Cậu nói gì?
Kính Diễm: Thì tập sáu của ‘Cuộc sống sau khi trở thành Lông Vàng’ đó!
Sao Kính Diễm biết? Cậu ta đã rõ ràng tỏ vẻ ‘tôi biết hết rồi, đừng hòng gạt tôi!’ nếu tiếp tục phủ nhận sẽ rất kỳ cục.
Ta bĩnh tĩnh đáp: Tôi luôn cập nhật đúng hạn mỗi tuần…
Kính Diễm: Thì ra lúc trước cảm giác truyện hài kia quen quen không phải là ảo giác của tôi! Cho cậu xem cậu còn lừa tôi… Đang cảm thấy đau khổ! Giờ mới biết tại sao người tự kỷ như cậu cũng có lúc khen người khác là thiên tài… Lúc đó quá ngây thơ, nhìn không thấu *lệ ròng*
Ta đáp: Ban ngày tôi phải ở công trường vác gạch, tối còn thức đêm vẽ truyện, nhiều tài nhiều nghệ, không những siêng năng chịu khó còn vẽ tốt như vậy, chẳng phải thiên tài thì là gì?!
Kính Diễm: Không biết xấu hổ!
Ta: Cám ơn quá khen, ha ha! Cậu theo dõi weibo của tôi chưa? Weibo của cậu tên gì? Để tôi theo dõi luôn.
Kính Diễm: Tôi đã bấm theo dõi trang của cậu lâu rồi. Hãy gõ vào mục tìm kiếm ‘Kính Diễm là một đại soái ca’ đi.
Ta: Không biết xấu hổ!
Kính Diễm: Ha ha, cám ơn quá khen!
Ta thầm nghĩ: Người đẹp sẽ không bao giờ tự nhận là mình đẹp!
Ta tìm được weibo của Kính Diễm, thấy cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/einstein-phi-va-trang-phu-quy/1519685/chuong-74-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.