Giữa tháng giêng, công ty của ta và An An cho nghỉ đông. Trang Minh thì tạm thời bay về nhà. Ta liên lạc với cha mẹ nuôi ở nước ngoài, biết họ vẫn ổn, yên tâm tập trung chinh phục đóa hoa mọc trên đỉnh núi cao, An An (nếu để An An biết ta ví như vậy nhất định sẽ bị đánh, tuyệt đối không thể để An An biết!). Nhờ sự dạy dỗ của An An rốt cuộc chữ viết của ta xem như có hình có dạng. Ta viết xong một chữ, tự thấy viết rất tốt, gật đầu một cái, đưa cho An An đang ngồi đọc sách bên cạnh xem. “Chữ của đồ đệ đây! Có tiến bộ đúng không?” An An đặt quyển sách xuống, nhận lấy, nhìn lướt qua, hời hợt nhận xét, “Quả là có tiến bộ hơn so với lúc đầu.” An An khen ta! Tuy trong lòng ta vui rạo rực, ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh duy trì hình tượng, không thể hấp ta hấp tấp giống lúc trước sẽ khiến người ta có ấn tượng không tốt. Ta phải trở nên chững chạc, nếu không sao An An có thể yên tâm giao cả đời cho ta? “Nhưng so với tháng trước thì chẳng có chút tiến bộ nào.” Vui sướng vừa mới dâng lên đã vỡ nát trong nháy mắt! Ta cố gắng làm bộ thản nhiên, lộ ra vẻ mặt khiêm nhường nói, “Sư phụ, con sẽ tiếp tục tôi luyện! Xin hãy yên tâm!” “Bây giờ cậu viết khá rồi, có thể lấy ra cho người khác xem, cũng chẳng phải nhà viết thư pháp không cần tiếp tục luyện sâu, coi như sở thích để tu thân dưỡng tính là được.” An An nói rất có lý, ta đã bị thuyết phục ngay lập tức, bèn bỏ bảng chữ mẫu và bút lông qua một bên bắt đầu bồi dưỡng tình cảm với An An. “Cười gian…” Dứt lời, An An cầm sách lên đọc tiếp. “Sao lại nói tôi cười gian? Mặt tôi trông ngây thơ vô hại thế này! Cả nội tâm cũng vậy đấy!” “Người ngây thơ sẽ không bao giờ tự nói mình là người ngây thơ.” “…” Ta nghẹn họng, thôi, đổi đề tài là tốt nhất, “Trang Minh về nước rồi, cậu thấy nhẹ nhõm hẳn đúng không?” An An nhìn ta một cái, “Tôi thấy cậu mới là người thấy nhẹ nhõm hẳn thì đúng hơn.” Tình địch đi rồi, được nghỉ xả hơi không nhẹ nhõm sao được! Ta cười nói, “Dĩ nhiên!” “Không phải giả bộ nữa nên thấy vui?” An An khép sách lại, nhìn ta hỏi. Ta đẩy An An một cái, “Coi cậu nói kìa, chúng ta là anh em tốt, giúp được cậu tất nhiên là tôi thấy vui rồi! Đừng nói giống như đó là nhiệm vụ chứ! Cậu nhờ tôi, chứng tỏ cậu vô cùng tin tưởng tôi, không phải sao?! Huống chi, tôi cũng chơi rất vui ha ha!” An An tao nhã bưng ly trà lên uống một hớp, rồi đặt xuống bàn, sau đónđẩy dĩa bánh bích quy tới trước mặt ta, “Cậu vui là tốt rồi. Tôi rất sợ trong lòng cậu cảm thấy áp lực, không thích nhưng vì nể tôi nên phải đồng ý.” “Không hề!” Ta đang cầm miếng bánh quy chưa kịp ăn, nghe vậy, lập tức đáp một cách quả quyết. An An cười nói, “Xem ra cũng không uổng công tôi thương cậu.” Đâu chỉ không uổng công, giờ trong đầu tôi còn đang suy nghĩ phải ‘công’ cậu thế nào đây này! Ta đúng là quá vô sỉ! “Dĩ nhiên! Tình cảm của chúng ta bắt đầu từ hồi còn làm chó cơ mà! Từ lần đầu gặp, tôi đã xem cậu là anh em tốt của tôi rồi!” Cũng là vợ tốt trong tương lai. An An đen mặt, “Mặc dù cậu nói không sai, nhưng có thể hình dung một cách uyển chuyển hơn không?”| “Cậu nói sao thì tôi nghe vậy!” Hi vọng An An sẽ bị cảm phục bởi phong thái phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết của ta, sau đó yêu ta! “…” An An nheo mắt nhìn ta, không nói lời nào, nhìn tới mức ta thấy chột dạ, vội vàng cúi đầu làm bộ như tập trung ăn bánh quy. Tết, An An dẫn ta, với hình chó, về nhà tổ mừng năm mới. Trang Dân Sơ thấy con trai con gái đầy đủ hết, cảm khái nói, “Nhớ mấy năm trước hai anh em đều học ở nước ngoài, một năm khó về nhà được một lần, từ khi con về, Khả Hinh cũng siêng về hẳn.” Khả Hinh vừa ôm cổ ta vuốt ve vừa cười nói, “Con về là vì nhớ cha mà, đâu phải công của anh đâu!” “Không cần dỗ ngọt cha! Biết hai anh em thân nhau rồi… Kể từ khi… Thôi, có các con bên cạnh, cha thỏa mãn rồi.” Hồi trước An An và Khả Hinh đều sống ở nước ngoài? Tối, ta lại chen lên giường An An, đúng ra không thể dùng từ chen để hình dung, bởi vì giường đủ lớn, may mắn lần này An An không đuổi ta đi ngủ ổ chó nữa. Ta chủ động tỏ vẻ anh em tốt nhất định phải ngủ chung, còn mặt dày ôm An An thật chặt, trời ạ, ta quá tâm cơ! dnlkiễn/đàn"lê[quý.đônlkn Chú chó có tâm cơ nhất trong loài chó, không phải ta thì còn ai! An An đẩy ta qua một bên, cau mày nói, “Điều hòa mở đủ ấm rồi, còn lạnh gì nữa?” vẻ mặt ‘cậu cho rằng tôi tin cái lý do hoang đường của cậu?’ Ta cố giả bộ phiền muộn, nói, “Tôi lại thấy ngứa mũi nữa, cậu mở chế độ sưởi ấm, không chừng một lát lại bị chảy máu… Ngộ nhỡ chảy thật, ngày mai người giúp việc dọn giường thấy, cậu sẽ không cách nào giải thích được…” An An lập tức tắt chế độ sưởi ấm, tăng độ ẩm lên. Ta vui vẻ lăn qua lộn lại, quả nhiên An An rất quan tâm ta! Ta bắt đầu chui chui về phía An An như con sâu lông, nói, “Lạnh quá… Lạnh thế này còn không cho tôi ôm, muốn tôi chết rét đúng không?” An An bỗng nhìn ta chằm chằm, không biết có ý gì, rồi đột nhiên nói, “Câm miệng, ngủ.” Sau đó đạp ta qua một bên… “Không cho thì thôi!” Chờ cậu ngủ thiếp đi, sẽ tự động sáp lại ôm tôi thôi ha ha! Ta thầm nghĩ nhất định không thể ngủ trước, đợi đến lúc An An ôm, sẽ dùng di động chụp lại làm bằng chứng. dnlkiễn.đàn;lêpl;quý,đôômn Phải để An An nhìn cho rõ, ngoài miệng kêu ta tránh ra, thân thể lại hành động ngược lại! Nhưng kế hoạch đã tan thành mây khói khi ta ngủ còn sớm hơn An An. Chỉ cần cố chịu một lát nữa là có thể chụp được rồi! Ây da, không thể trách ta không kiên định, là do Thần Ngủ quá mạnh thôi! Lúc ta mở mắt, quả nhiên An An đã dậy rồi, nhưng không đi ra ngoài mà ở lại coi chừng ta. An An không dám không coi chừng, bởi vì ngộ nhỡ cậu ta vừa đi, người giúp việc hoặc Khả Hinh hoặc Trang Dân Sơ đẩy cửa vào… đều sẽ có một hồi gió tanh mưa máu! Đối với bất luận người nào trong nhà họ Trang, việc trên giường Trang phú quý bỗng nhiên xuất hiện một mỹ thiếu niên, tuyệt đối sẽ tạo chấn động không thua kém gì động đất mức độ mạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]