Ta lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ được, không ngờ mình giận dai dữ vậy, An An chỉ nói một câu ‘không đùa cậu nữa’ đã thấy cực kỳ khó chịu. Kỳ lạ, có nhất thiết giận tới mức này không? Ta suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ tới một khả năng, nháy mắt đổ mồ hôi lạnh toàn thân, không thể nào… Không thể nào… Quá dọa người!
Sáng sớm, ta vác đôi mắt như gấu trúc đi chạy bộ với An An, từ đầu tới cuối không hề nói một lời nào, sau đó về nhà tắm rửa thay quần áo, ăn vội hai ba miếng bánh mì rồi ngồi bên cạnh phát ngốc chờ An An ăn xong bữa sáng.
Bên trong xe.
“Tôi chở cậu tới thẳng công ty luôn, hôm nay đừng đi xe đạp.”
“Cậu có nghe tôi nói không?”
“Giang Tư… Einstein-Phì?”
Trong lúc chờ đèn xanh, An An đột nhiên vỗ vai ta một cái. Ta quay đầu lại, “Hả?”
An An bất đắc dĩ nói, “Cậu đang nghĩ gì vậy? Có nghe tôi nói không?”
Ta mãi nghĩ về việc hôm qua nên không chú ý, vội lộ ra vẻ mặt xin lỗi, hỏi, “Cậu vừa nói gì vậy? Có thể do hồi tối ngủ không ngon nên tôi không được tỉnh táo cho lắm.”
“Tôi nói đưa cậu tới thẳng công ty luôn, hôm nay đừng đi xe đạp.”
“À, không đóng kịch cho Trang Minh xem thì chở làm gì? Mắc công cậu phải chạy vòng vòng lắm!”
“Hôm nay trời đổ tuyết, dễ xảy ra tai nạn. Ngoan, nghe lời! Mới sáng sớm đã thấy cậu ủ rũ rồi, không gặp phải chuyện gì phiền phức chứ?”
Ta lắc đầu, đáp, “Người thông minh lanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/einstein-phi-va-trang-phu-quy/1519668/chuong-60-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.