<tbody>Lúc bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm tới nói không phải do dị ứng hải sản, ta kích động sém chút nhảy cẩng lên, may mắn có An An đè lại kịp thời, không là phải chích kim lại rồi.
“Bệnh nhân bị dị ứng chuối tiêu, lần sau ăn uống nhất định phải để ý kỹ. Giờ truyền hết ba chai dịch, sau đó kiên trì uống thuốc một tuần lễ, coi như không còn gì đáng ngại.”
Tin tức này giúp tấm thân chịu đủ tàn phá của ta nhận được an ủi, cảm giác nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Tối, về đến nhà, An An cầm ba lô của ta đi vào phòng ngủ của cậu ta.
Ta nhắc, “Này này, đó là ba lô của tôi!”
An An không thèm quay đầu lại, vừa mở cửa phòng vừa ném lại một câu, “Mắt tôi không mù.”
Ta nhanh chóng biến thành hình chó, rồi hỏi, “Vậy cậu xách ba lô của tôi vào phòng làm gì? Tôi còn muốn chơi máy tính một lát trước khi ngủ.” Không phải là cậu ta thấy ta có máy mới nên muốn xài thử đấy chứ?
“Hai ngày tới cậu sẽ ngủ với tôi. Sưng khắp người như vậy, phải vừa uống vừa bôi, tôi lại rất bận, lúc tôi thức dậy cậu còn đang ngủ, chẳng lẽ muốn tôi cầm thuốc vào phòng vừa mớm vừa thoa, thậm chí là kéo khóa quần giúp cậu?”
Nghe vậy ta ngại ngùng, hừ hừ nói, “Đừng có mở miệng là quần này nọ được không?! Một lát tay tôi bớt sưng, tự kéo quần cũng được chứ mắc gì?! Ngủ chung chỉ sợ làm phiền cậu thôi, sẽ không hại cậu ngủ không ngon chứ?” Ta bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/einstein-phi-va-trang-phu-quy/1519657/chuong-52.html