Lúc ta thức dậy, An An đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên cái ghế gần cửa sổ, vừa uống cà phê vừa xem tạp chí. Ta bỗng nhớ ra chuyện đêm qua, không nhìn cũng biết chắc chắn mắt ta đã có quầng thâm. Ta tức giận vỗ giường nói, “Tối qua cậu hại tôi thật thảm!”
An An không thèm ngẩng đầu, vẫn nhàn nhã lật tờ tạp chí. Bộ dạng hờ hững của An An càng khiến ta giận hơn. diễn;n.đàn/lê,qm;luý,đmlôn Ta vén chăn lên, nhảy xuống giường, đi chân trần tới cạnh An An, chống nạnh, dẫm một chân lên thành ghế của An An, trừng mắt trách, “Tối qua cậu nói tôi đi ngủ phải ngoan, còn cậu thì sao?!”
An An nghe vậy, đặt ly cà phê xuống, thản nhiên ngẩng đầu nhìn ta hỏi, “Tôi thì sao?”
“Cậu thì sao? Lúc cậu dậy không phát hiện gì lạ à?!” Ta tức tới mức ngón tay chỉ vào mặt An An cũng run run.
An An đóng quyển tạp chí lại, tay chống trán, hỏi lại, “Có gì lạ?”
Có gì lạ?! Ta thả chân xuống, đi quanh phòng hai vòng, sau đó ôm tay nhìn xuống An An, “Tối qua trời nóng, cậu lại ôm tôi thật chặt, tôi sắp bị cậu thiêu chết luôn rồi này!”
An An nhìn ta với ánh mắt nghi ngờ, “Ôm cậu? Thật chặt? Ha…. Không thể nào!” nói xong lại mở tạp chí ra xem.
Tức chết ta, không ngờ trên đời còn kẻ không biết xấu hổ như vậy…. Dám làm không dám nhận!
Đang lúc ta không biết phải làm sao thì An An bỗng nói, “Dù tôi có thật như vậy đi nữa thì cũng có sao đâu, vì đó là giường của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/einstein-phi-va-trang-phu-quy/1519638/chuong-38-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.