Sau khi niềm hưng phấn phá được hang ổ của bọn cặn bã qua đi, ta bỗng nhớ ra mình không phải siêu nhân, bốn ngày qua chỉ có vài sợi mì ăn liền trong bụng, vừa mệt vừa đói. Trong xe An An chỉ có đồ ăn cho chó, ta vốn không muốn ăn, vì dù sao giờ đã biến thành người. Nhưng trên đường về, thật sự là đói không chịu được, thể lực cạn kiệt, lại biến về hình chó, mũi chó lại nhạy hơn mũi người không biết bao nhiêu lần, ta đành hít hít mũi ý bảo An An mở túi đồ ăn ra cho ta ăn.
Sau đó ta cắm đầu trong túi đồ ăn, vừa ăn vừa ngủ gà ngủ gật. Về tới nhà An An đã hai giờ sáng, ta chẳng còn tâm trạng tắm rửa, đẩy ngay cửa căn phòng gần nhất chuẩn bị tìm giường đi ngủ.
An An bỗng kéo tay ta, đúng là tay, vì sau khi ăn no ta lại biến thành người. “Phòng đó chưa được quét dọn.” An An nói xong xem như vừa dìu vừa ôm ta đã gần như ngủ mê vào một căn phòng khác. Mùi vị quen thuộc, có lẽ là phòng của An An, ta càng thêm yên tâm nhắm mắt đi gặp thần ngủ.
Buổi sáng, ta bật dậy quá mạnh, đụng đến chân phải, đau tới mức rên thành tiếng. Lúc trước cái chân này đã từng bị thương, mặc dù không gãy xương nhưng đã tổn hại gân cơ, khó khăn lắm mới hồi phục mấy phần, lần này nhảy từ trên tường cao hơn hai thước xuống, tất nhiên rất đau. Lúc ấy nhói tới mức ta chẳng còn tri giác, một phần cũng vì lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/einstein-phi-va-trang-phu-quy/1519633/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.