<tbody>Nói là bỏ đói ba ngày, thực tế tới ngày thứ tư bọn ta mới được ăn một chút đồ, mì ăn liền. Cả ba đã đói sắp chết, đều nhào vào ăn như hổ đói. Không ngờ lại được ăn, ta cảm động tới mức sắp ca tụng bọn họ luôn, không tính quá ác! Sau ta mới biết bọn họ làm vậy là để bọn ta trông như được cứu giúp chứ không phải bị ngược đãi. Ta đã đánh giá quá cao bọn người này rồi….
Trong mắt bọn họ, trừ người ra có lẽ không có gì là không thể giết.
Bọn ta đã đói bụng ba ngày, dù có ăn chút mì cũng chẳng còn sức đấu với bọn họ.
Một trong số đó xách bọn ta ra đặt giữa sân, lúc này ta mới thấy rõ hai bên cổng sắt đang được khóa chặt là tường rào vừa cao vừa dày, với tấm thân chó của ta, hoàn toàn không thể bò qua. Tim ta như bị tảng đá đè lên, càng ngày càng nặng.
Lúc trước ta từng hỏi Tiểu Cửu, chó dị tộc và mèo dị tộc ngoại trừ có thể biến thành người thì còn năng lực đặc biệt nào nữa không? Tiểu Cửu đã lắc đầu rất kiên định nói: không có. Cho nên, hiện giờ ta chỉ có thể mong mình sớm biến thành người, khả năng chạy thoát sẽ cao hơn, chẳng mơ ước hão huyền bỗng xuất hiện một vị anh hùng tới cứu bọn ta.
Người tên Vương Nham bắt đầu lấy di động ra chụp hình bọn ta. Chụp xong, tên mập lại ném bọn ta vào lồng tre. Vương Nham vừa nhìn hình vừa đi qua nói với tên mập, “Tắm cho chúng nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/einstein-phi-va-trang-phu-quy/1519631/chuong-32.html