“Chỉ là bị sốt tí thôi có cần khoa trương dữ vậy không?”
Đây là giọng Trình Duy. Ta mở mắt ra nhìn bốn phía, một màu trắng quen thuộc, hẳn là bệnh viện thú y.
“Tỉnh rồi?” Lại một giọng nói quen thuộc, nhưng không phải Trình Duy. Ta ngẩng đầu nhìn, là Trang Cận. Trang Cận xuất viện? Anh ta đang nhìn ta với ánh mắt không được bình thường cho lắm, khiến ta thấy khó hiểu.
Trình Duy đứng phía sau Trang Cận, nói, “Tôi nghi là đầu cậu bị cửa kẹp hư rồi…. Không bình thường tí nào!” Giọng Trình Duy cực kỳ tức giận, giống như người lớn trong nhà trách mắng con cháu làm sai chuyện.
Trang Cận sờ lỗ mũi, sau đó là đỉnh đầu, cuối cùng là cổ của ta, rồi nói, “Xem ra cậu khá hơn nhiều rồi.”
Ta đang nằm sấp, cằm đặt lên hai chân trước, nhìn Trang Cận ngồi trên xe lăn. Trang Cận chắc chắn là rất yêu thương chó cưng của anh ta, mặc dù ta không phải là chó cưng của Trang Cận.
Được rồi, ta thừa nhận, ta có chút áy náy với Trang Cận.
Trình Duy lấy điện thoại di động ra, nói, “Nếu cậu không chịu về bệnh viện, tôi sẽ gọi cho trái ớt nhỏ ngay lập tức! Cậu cũng biết tính trái ớt nhỏ rồi đó! Hơn nữa, con lông vàng này có phải chó cưng của cậu không vậy, trông nó chẳng có chút vui sướng nào khi thấy cậu hết!
Trang Cận nói, “Tối nay nó ở bệnh viện với tôi, tan làm anh tới đón nó.”
Muốn bồi dưỡng tình cảm với ta?
Trình Duy thấy Trang Cận rốt cuộc chịu trở về bệnh viện bèn cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/einstein-phi-va-trang-phu-quy/1519622/chuong-26-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.