Ta không biết trên mặt mình rốt cuộc là máu hay là nước mắt, mơ hồ đến mức sắp không thấy rõ An An. Ta giơ chân trước lên lau mặt, cổ họng nghẹn ngào chóp mũi ê ẩm, vất vả lắm mới nhìn rõ được thì lại thấy trên đầu móng vuốt có một vệt lỏng màu đỏ. Ta hi vọng biết bao nhiêu đó không phải là máu của An An. Ta quỳ gối bên cạnh An An, đầu óc trống rỗng, tim đau như dao cắt, chẳng biết làm gì khác ngoài việc nói xin lỗi.
“Xin lỗi….” Ta liếm mặt An An, nước mắt chảy như mưa, hối hận nói, “Xin lỗi…. Tôi đúng là sao chổi của cậu! Tôi không nên kêu Chương Nguyệt nhận nuôi cả hai chúng ta! Tôi không nên làm bạn với cậu. Thật xin lỗi.... Xin lỗi! Cậu đừng chết, xin cậu đó! Tôi không muốn mang trên người tội lỗi của cả hai đời! Xin cậu đừng chết, An An!”
An An không có bất kỳ phản ứng nào.
Đột nhiên có tiếng động, ta nghiêng đầu nhìn, bỗng nhớ ra ai là kẻ đã đâm An An. Ta đỏ mắt nhào tới, cắn vào cổ chân tên đó. Tên đó gào to một cách thảm thiết. Hai tên còn lại thấy vậy vội chạy tới giúp. Ta cứ cắn chặt hàm không chịu nhả, bị ba kẻ đó kéo lê hơn mười thước thì chợt nghe Kỳ Kỳ kêu. “Phì Phì, về đây đi, xe của mẹ tới rồi!”
Ta như bị sét đánh, hoảng hốt không nhớ ra tại sao Kỳ Kỳ lại gọi Chương Nguyệt xuống.
Chương Nguyệt bước xuống xe, thấy tình trạng của An An lập tức kinh hô, “Trời ơi! Sao thế này?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/einstein-phi-va-trang-phu-quy/1519613/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.