Thân người cả 2 chênh chếch theo hình chữ V và những ngón tay đã bắt đầu có dấu hiệu đau nhức, chúng tôi cố gắng đẩy nhanh tiến độ bởi chẳng ai lại muốn đứt gánh giữa đường. Nhưng đám chỉ lồi lõm bằng gạch vữa chết tiệt này cứ to nhỏ 1 cách bất thường làm Đại Bàng đi trước rất khó có thể bám chắc, hơn nữa bầu trời đang dần chuyển về màu đen đặc càng hạn chế khả năng quan sát sự vật xung quanh. Chợt tiếng động phát ra, 1 phần vữa rơi xuống khiến anh trượt tay làm tôi hoảng hồn. 
Nhưng may mắn thay, mọi chuyện vẫn ổn. 
- Chúng ta phải nhảy thôi. - Đại Bàng thúc dục 
- Nhưng khoảng cách vẫn chưa cho phép, nếu chúng ta nhảy luôn e rằng… 
- Không thể đi tiếp được nữa đâu. Tôi sẽ hành động trước, cậu phải cố gắng lên. 
Nét mặt tôi lộ rõ vẻ lo lắng 
- Chúng ta buộc phải dùng súng bắn vỡ lớp kính chỗ cầu thang thôi. 
Chẳng đợi tôi trả lời, 1 phát súng đã nổ lên kèm theo tiếng kính vỡ toang. Tôi nhăn mặt chau mày nhìn anh nhảy vút sang 1 cách thần tốc bám lên khung nhôm lắp đặt ngay bên dưới, cả thân người lặng lẽ nhào lộn vào trong, chỉ mất một vài giây người lính ấy đã biến mất khỏi tầm mắt. 
Mọi hành động xảy ra chưa đến 2 phút làm tôi thầm bội phục, nhưng cảm giác khẩn trương bị đánh bay bởi lũ xác sống phía dưới, chúng kéo đến mỗi lúc 1 đông hơn thậm chí cả lũ chó chết cũng không ngừng sủa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ebolavior/2708091/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.