Hoàng Mộc được người trong thôn khiêng về, nhìn thấy ông và bạn bè đã thoát khỏi nguy hiểm, tia tỉnh giác gắng gượng đến lúc này được thả lỏng, cậu lâm vào hôn mê.
Kengg, keng, keng, tiếng kẻng vang lên, một ngày mới bắt đầu. Vạn vật phát triển đến cực điểm thì sẽ quay đầu, tuyết rơi dày xưa nay chưa từng thấy cũng đến lúc tận cùng, từ tối qua tuyết đã ngừng rơi. Một buổi sáng bắt đầu, tia nắng mặt trời tràn lan khắp rừng núi, phủ lên làng mạc. Trải qua đêm dài mới thấy yêu ánh nắng, ánh nắng vàng tươi trải lên tuyết, tuyết ánh lên màu lung linh. Từ trong hang từng con thỏ chui ra, chiếc đầu linh hoạt đảo khắp nơi, hai tai rung rinh, chúng đứng nhìn bình minh đôi lát rồi nhảy bước đi tìm thức ăn.
Trong một căn nhà giữa thôn, Hoàng Mộc đang nằm trên giường, từ từ mở mắt, trước mắt cậu là gương mặt đáng yêu của Ngọc Lan. Thấy Hoàng Mộc mở mắt, Ngọc Lan vui mừng kêu lên:
“Mộc tỉnh rồi”
Hoàng Mộc nghiêng đầu thấy ông nội, Minh Nguyệt, Đổng Kiếm đi tới.
Ngọc Lan tươi cười bảo: Mộc hôn mê 2 ngày rồi, may quá hôm nay nếu không tỉnh dậy bọn mình sẽ vào rừng sâu tìm sâm cho mộc dùng đó.
Ông Hoàng Xuân đứng bên xoa đầu Ngọc Lan: Ha Ha cháu ta mệnh lớn, không dễ thua cuộc đâu.
Hoàng Mộc ngó xung quanh rồi hỏi: Lôi Viêm đâu rồi, sao không thấy ạ?
Minh Nguyệt không đợi ông Hoàng Mộc trả lời liền nói: Lôi Viêm bị trúng độc vẫn đang hôn mê nằm ở đằng kia.
Đổng Kiếm tránh sang một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/earth/353309/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.