"Nghe nói trong núi phía sau trại tập huấn có một cây nhân duyên, trước đây học sinh đến đào tạo đều lén treo phiếu ghi tên của mình lên cây nhằm cầu nhân duyên đấy." Từ Chiêu Nhược hứng thú bừng bừng phân tích với các bạn học về tình báo mới có được. "Có gì chứng minh không?" Nữ sinh bên cạnh tò mò hỏi, "Nếu là thật thì trước khi về tôi phải đến đó mới được." Từ Chiêu Nhược thành thật nói: "Tôi cũng là nghe một nữ sinh Nhị Trung nói sáng nay, giống như là một cái phong tục phi truyền thống ấy nhỉ? Không biết là tiền bối nào đã tạo ra phong trào này nữa." "Đó chẳng phải là lời đồn thôi sao?" Nam sinh đáp lại, "Nhưng mà tình yêu đích thực là phải dựa vào chính mình, đừng ký thác cho thần minh, chúng ta hãy làm điều đó nào!" "Cút cút cút, cậu một chút cũng không hiểu được thế nào là sự lãng mạn của yêu thầm." Từ Chiêu Nhược lén quay về phía sau, chia sẻ bí mật với Giang Vân Biên, "Nói chứ, cậu có hứng thú đi cầu nhân duyên không?" Mí mắt Giang Vân Biên không nâng lên: "Nhìn tôi giống người rất cần cái này sao?" Từ Chiêu Nhược: "Xác thực là không cần lắm." Giang Vân Biên nhẹ nhàng đuổi được đám người khát vọng tình yêu trước mặt đi, vừa mới bắt đầu xem bài thi một lần nữa, người bên cạnh đã giơ tay chạm chạm cậu. "Bạn học ơi, xin chào, cậu có hứng thú đi tìm cây với tôi không?" Giang Vân Biên sửng sốt, dở khóc dở cười đè thấp giọng: "Không phải chứ, sao anh cũng tin cái này?" "Anh đã trao đổi bảng tên với em rồi, còn muốn treo nó lên nữa." Chu Điệt cúi người ghé vào trên bàn, dùng đôi mắt trong veo trầm tĩnh nhìn chằm chằm cậu. Thật sự quá giống mèo. Giang Vân Biên bị hắn nhìn chằm chằm nên chịu không nổi, giơ tay che mắt hắn lại: "Buổi tối suy nghĩ một chút." Tuy rằng nói là suy nghĩ một chút, nhưng buổi tối cậu vẫn bị Chu Điệt dẫn ra ngoài. Lúc ấy Giang Vân Biên vừa mới tắm xong đi ra, nhìn thấy bạn học ba lần liên tiếp ngồi ổn ở vị trí thứ nhất buông bút xuống, dựa vào ghế chờ cậu. Giang Vân Biên không nhịn được duỗi tay xoa nhẹ tóc của hắn, thời tiết tháng 3 đã không còn quá lạnh, cậu mặc áo ngắn tay in hình chó Shiba, vị bạc hà mát lạnh nhẹ nhàng xoay chuyển ở đầu ngón tay, rơi xuống trước mặt Chu Điệt. Sờ mèo con bị nó bắt được là lại cọ thêm vài cái, lát sau Chu Điệt mới dùng cằm đè ngón tay cậu xuống: "Muốn đi ra ngoài hóng gió." "Sao, còn muốn em dẫn anh ra ngoài đi một vòng à?" Giang Vân Biên hơi buồn cười, "Anh cũng có phải là cún đâu chứ." Chu Điệt không nói lời nói, chỉ dùng mặt dán vào lòng bàn tay cậu, an tĩnh nhìn cậu. Giang Vân Biên thật sự không có biện pháp, nhéo nhéo mặt hắn: "Đi thôi, đi tìm thử xem." Giang Vân Biên mặc áo khoác mỏng màu đen, có vẻ là áo mới nên khá rộng, tay áo buông xuống quá dài, chỉ lộ ra một chút đầu ngón tay. Chu Điệt quan sát một hồi lâu, mới cảm thấy như vậy thật sự không dễ nắm. Giang Vân Biên không phát hiện tâm tư của hắn, nhắn tin hỏi đường Từ Chiêu Nhược mới nhận ra cần phải đi qua phòng trực ban của giáo viên. [Từ Chiêu Nhược: Giang ca, không ngờ cậu lại là người nghĩ một đằng nói một nẻo nha.] Giang Vân Biên trả lời cô một dấu chấm hỏi. [Từ Chiêu Nhược: Buổi sáng thì không quan tâm, buổi tối lại là người đầu tiên tích cực đi tìm, đừng nói với tôi là cậu bị phân liệt nhân cách ha.] Giang Vân Biên muốn nói cho cô là Chu Điệt muốn đi, nhưng nhịn lại không nói. Khi đi ngang qua phòng trực của giáo viên, Giang Vân Biên trùm mũ áo khoác lên, túm người phía sau: "Cúi đầu xuống, đừng để bị phát hiện." 8 giờ tối là giờ giới nghiêm, giáo viên không cho phép học sinh tùy ý ra vào. Chu Điệt nhìn cậu nắm cổ tay mình, cổ tay áo và các ngón tay của cậu vuốt qua làn da tạo ra cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ. Giang Vân Biên đi nửa vòng mới tìm được cái cây lùn lùn kia, mùa xuân vừa đến, những cành non còn chưa bắt đầu đâm chòi, nhưng có thể nhìn thấy một vài mảnh giấy đỏ bay phất phơ trên những cành khô. Có người còn nhanh hơn so với bọn họ một bước. "Chu Điệt, anh xem đám người đó và anh..." Vừa dứt lời, Giang Vân Biên đã cảm thấy tay mình bị siết chặt. Giang Vân Biên sửng sốt, khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Chu Điệt: "Cái gì cơ?" "... Không có gì, nhanh đi treo lên." Lời chế giễu vui đùa của Giang Vân Biên bỗng nhiên không nói ra được, đành phải bảo hắn nhanh đi qua treo lên. Dường như Chu Điệt không muốn buông cậu ra, nắm tay Giang Vân Biên muốn cùng nhau đi đến dưới tàng cây, nhưng Giang Vân Biên lại không muốn giống đám nữ sinh kia, nghe mưa thành gió, lại còn mê tín như vậy. Chu Điệt nhìn ra cảm xúc của cậu, dựa đến gần thấp giọng hỏi: "Em không muốn treo tên lên cây nhân duyên với anh sao?" "Cũng không phải," Giang Vân Biên có hơi nghĩ này nói nọ, thấp giọng lầm bầm: "Này có phải là cây nhân duyên đâu, đầu óc anh không dùng được phải không hả?" Mèo nhỏ Chu Điệt im lặng nghe dạy bảo, nghe được nửa câu sau thì buông lỏng tay ra. Bỗng nhiên Giang Vân Biên ý thức được mình vừa lanh mồm lanh miệng nói cái gì, hơi hoảng loạn, nhanh chóng nghĩ lời nói bù lại. Thì nghe người bên cạnh thấp giọng: "Hóa ra đầu óc anh không dùng được." Giang Vân Biên:... Cho hỏi, hạng nhất khối cụp đuôi ủ rũ thừa nhận đầu óc mình không dùng được là có ý gì? "Em không phải, em thật sự..." "Là nơi này sao?" Giọng nữ tò mò từ phía sau truyền đến. So với bây giờ đứng đây giải thích cho Chu Điệt, Giang Vân Biên cảm thấy để người khác phát hiện mình và hắn ở dưới cây nhân duyên thì càng khó xử hơn, cho dù là bị người của trường nào nhìn thấy. Bỏ qua chuyện xin lỗi, Giang Vân Biên nắm tay hắn nhảy xuống bậc thang. Chu Điệt bị cậu kéo đến phía sau thân cây, trong bóng tối, tiếng côn trùng đêm hè như là dây leo sinh sôi, vây quanh hai người bọn họ. Một tay Alpha nắm cánh tay hắn, một tay khác để ở trước môi. "Suỵt." Một làn hơi thở thoang thoảng mùi bạc hà phả ra trước mặt hắn, gần trong gang tấc. Chu Điệt híp mắt, muốn ngay lúc này nói với cậu, mình đã mơ ước hai cánh môi mỏng này từ rất lâu rồi. Nhưng bây giờ mà nói cho Giang Vân Biên biết, chắc là sẽ dọa cậu nhỉ? Giáo bá ngoài mặt vừa hung dữ vừa có lòng tự trọng cực cao, nhưng trên thực tế lại đơn thuần chẳng khác nào một đứa trẻ, nắm tay một cái đã cứng đờ cả ngày, hơi cọ lòng bàn tay một chút cậu còn không nhịn được khẽ run. Tâm tư Enigma vẫn luôn rất sâu, vào thời điểm yên tĩnh mỗi đêm, hắn đều muốn dệt một tấm lưới, sau đó giấu kín người này vào bên cạnh mình, nhốt cậu lại, bắt nạt cậu, làm cho mỗi tấc pheromone bạc hà trên người cậu đều dây dưa với vị tuyết tùng của hắn. Nhưng khi mở mắt ra nhìn thấy vùng gáy trắng mịn của cậu, hắn lại không nỡ. Cậu là Alpha, không phải Omega. Giang Vân Biên muốn tùy ý, tiêu sái sống ở dưới ánh nắng mặt trời. Không chỉ có một người đến gần gốc cây, Giang Vân Biên an tĩnh nấp ở sau tàng cây, tự hỏi lát nữa nên đi ra bằng đường nào mới không bị phát hiện. Tối nay cậu không nên đến đây, bằng không sẽ không lưu lạc đến nông nỗi quẫn bách như vậy. Cậu lại muốn đội nồi cho Chu Điệt, rồi nhân cơ hội nói nặng hắn hai câu, nhưng vừa ngẩng đầu lên bỗng nhiên đối diện với đôi mắt như biển sâu kia. Sâu thẫm như xoáy nước đen, lặng yên không một tiếng động cắn nuốt hình bóng cậu. Giang Vân Biên không kiểm soát được rùng mình một cái, sau đó dời mắt đi. Chu Điệt vừa mới nhìn cái gì vậy? Mà người trước mặt đột nhiên giơ tay giữ chặt cổ tay cậu, cúi người cúi đầu xuống, dựa vào trên vai cậu. "Vân Biên ơi." Hắn dùng hơi thở mỏng hôn lên vành tai Giang Vân Biên, "Rất thích em." Giang Vân Biên cảm thấy trái tim như bị tách ra làm mấy cánh hoa mỏng, bị ba chữ kia xoay cho long trời lở đất, run đến mức lồng ngực hơi đau. Nhưng thế tấn công của người kia còn chưa chịu dừng lại. Bàn tay nắm cổ tay cậu giảo hoạt thăm dò vào trong lòng bàn tay cậu, theo các đốt ngón tay mở tay cậu ra, rồi gắt gao nắm chặt. "Rất thích." Rõ ràng chỉ nắm tay, dựa vào vai, không có một động tác dư thừa nào, pheromone cũng không tiết ra, nhưng Giang Vân Biên lại hoàn toàn mềm nhũn trong ngực hắn, như là chỉ đứng thôi đã dùng hết toàn bộ sức lực của cậu. "... Đã biết." Cậu vừa mới phát hiện giọng nói của mình run thành như vậy rồi. Chu Điệt cười khẽ, giống như dỗ em bé mơ màng sắp ngủ, giọng nói vô cùng nhẹ: "Anh có thể treo tên của chúng ta lên cây được không?" "... Có thể." "Làm như vậy sẽ có vẻ giống như đầu óc anh không dùng được à?" "Chu Điệt." Hồn Giang Vân Biên bị những lời này câu về, hơi tức giận, "Anh nhất định phải vậy với em hả? Em cũng đâu phải có ý kia." "Anh có biết đâu." Chu Điệt vẫn không lui, "Bọn họ đều nói người rơi vào tình yêu chỉ số thông minh sẽ hạ xuống, nhưng rõ ràng anh còn chưa yêu đương, đầu óc lại giống như không nghĩ được gì nữa rồi." Giang Vân Biên thầm nói anh khôn quá. Tìm mọi cách dùng lời cậu nói đổ qua cho cậu. "Em..." Giang Vân Biên còn chưa kịp đáp lại, tiếng bước chân càng thêm rõ ràng. Người nọ đi tới. Không khí ái muội bị gián đoạn, hai người đều đang nghe động tĩnh phía sau. "Văn Lâm, tớ treo nó lên nhé ~" Cô gái đứng trước cây mang theo nụ cười dò hỏi người phía sau. Bộ não Giang Vân Biên bị Chu Điệt ngâm cho mềm nhũn rốt cuộc cũng hoạt động bình thường trở lại. Văn Lâm thế mà cũng đến đây? "Đương nhiên là được." Giọng nam nhẹ nhàng, mang theo ý cười như có như không, "Có treo lên được không? Cần tôi giúp không?" "Không cần, cậu tới đây với tớ là tớ đã rất vui rồi." Nữ sinh ngọt ngào đáp lại, nhảy một cái vứt phiếu ghi tên của hai người họ lên trên. Chỉ tiếc sức lực của cô nhỏ, độ cao cũng không đủ, hai tờ giấy vứt lên cao lại từ từ chậm rãi bay xuống dưới. Nữ sinh chưa từ bỏ ý định, lại nhặt lên ném thêm lần nữa. Vẫn không treo lên được. Văn Lâm đứng phía sau dời mắt khỏi lưng cô, ý cười ứng phó trên mặt cũng tan gần hết, giơ tay nhìn đồng hồ. Đã giờ này rồi. Nữ sinh nhảy vài lần đều không thành công, quẫn bách đỏ mặt cầm tờ giấy đứng tại chỗ. "Hình như, hình như cây nhân duyên không chấp nhận chúng ta..." Nghe vô cùng đau lòng, Văn Lâm đưa tay xoa đầu cô: "Để tôi làm cho." Nữ sinh nhấp môi, đôi mắt lần nữa khôi phục ánh sáng: "Ừm ừm." Văn Lâm thuận tay cầm tờ giấy, chưa nhìn vị trí đã ném lên. Sức lực không khống chế tốt, phải nói là bản thân cậu ta làm cho có, khi tờ giấy bị vứt lên cao đã cách xa khỏi thân cây. Vừa lúc nổi lên trận gió, bảng tên kia bị thổi bay vào trong đêm tối, chớp mắt đã không còn bóng dáng. Biểu cảm trên mặt nữ sinh tan vỡ, sốt ruột đi lên muốn đến dưới tàng cây tìm, lại bị Văn Lâm nắm chặt cổ tay. "Bỏ đi, dơ như vậy." Giọng điệu không tán thành cùng một chút ghét bỏ, nữ sinh nghe hiểu, ngượng ngùng đứng tại chỗ: "Nhưng mà, nhưng mà không treo lên được, vậy chúng ta đi một chuyến không..." "Không quan trọng." Văn Lâm nhẹ giọng cắt ngang, câu tiếp theo mang theo chút dịu dàng, "Chỉ cần chúng ta thật lòng thích, thì mấy thứ này đâu quan trọng, không phải sao?" Cảm xúc nữ sinh hạ xuống, nhưng lại mạnh mẽ vực tinh thần lên lộ ra nụ cười: "Ừm, cậu nói đúng." "Quay về thôi." Trước khi đi, Văn Lâm quay đầu nhìn thoáng qua phía sau thân cây, khẽ nhíu mày. Giang Vân Biên nghe tiếng bước chân đi khỏi mới thở phào nhẹ nhõm: "Xém chút nữa bị phát hiện rồi." Cậu không quan tâm Văn Lâm tới với ai, để làm gì, chỉ cần cậu ta đi rồi là được. Khi muốn đi ra lại bị Chu Điệt nắm lại, cậu quay sang nhìn người nọ vừa cố chấp lại nghiêm túc. "Nhất định anh phải treo nó lên được." Giang Vân Biên phản ứng một lát mới biết hóa ra Chu Điệt không hài lòng với lời nói của Văn Lâm. "Được." Cậu làm tư thế mời, "Đến đây đi, anh mau treo lên, đêm nay nếu không treo lên được thì đôi ta ngủ ở đây một đêm, không đi về." Chu Điệt đi một vòng, tìm vị trí tốt. "Anh treo nó lên đây." "Anh có phải là người máy không vậy?" Giang Vân Biên bất đắc dĩ, "Làm gì cũng phải cần em đồng ý à?" Chu Điệt thu ánh mắt về, nhẹ nhàng ném đi. Vòng hai vòng, treo trên mũi nhọn cành khô. Giang Vân Biên huýt sáo, thật lòng khen ngợi: "Độ chính xác không tồi." Chu Điệt chạy tới, vươn tay ra: "Vậy khen thưởng đâu?" Giang Vân Biên nghĩ nghĩ, biết hắn muốn nắm tay, lại giơ ngón tay ngoắc tay với hắn. Chu Điệt nhướng mày, cúi đầu đến gần. Giang Vân Biên dán lên bên má hắn. Khoảng cách được kiểm soát rất tốt, chỉ có hơi thở phả ra bên mặt Chu Điệt, thực tế môi lại không có chạm vào. Enigma cao lớn sững sờ tại chỗ, trong thời gian ngắn không biết là nên nhìn cậu hay nên hồi tưởng lại thân mật vừa mới thình lình xảy ra. Nhưng dường như cuối cùng Giang Vân Biên lùi bước, không hôn lên. Giang Vân Biên trùm mũ lên, che đi vành tai nóng bừng của mình, vỗ vào tay hắn một cái, ra vẻ tiêu sái xoay người. "Tiếp tục cố gắng nhé." ... Lịch tập huấn dày đặc, trong hai tuần kế tiếp có không ít học sinh gầy xuống có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường. Từ Chiêu Nhược ăn không tiêu, nửa tiết học ngày cuối cùng đã nằm bò xuống ngủ. Cô thật sự muốn biết hai tên quái vật Giang Vân Biên và Chu Điệt làm sao mà một bên ái muội, một bên vẫn duy trì được hạng nhất hạng hai. Các người ở trại tập huấn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tôi ở trong lớp học ngủ vô cùng ngon lành. Chúng ta đều có tương lai tốt đẹp. Buổi sáng thứ bảy quay về, Giang Vân Biên bộ dạng chưa tỉnh ngủ kéo vali, Chu Điệt cầm ô cho cậu: "Cố thêm chút nữa là lên xe được rồi." Giang Vân Biên: "Em cảm thấy lát nữa trên đường có thể em sẽ nôn ra mất." Chu Điệt thấp giọng nói câu 'chờ anh chút', đưa ô cho cậu. Giang Vân Biên héo rủ đứng tại chỗ, hồi lâu mới chờ được người về. Lúc Chu Điệt về có mang theo cái túi nhỏ, lấy ra miếng dán và tuýp thuốc chống say xe: "Muốn xoa một chút không?" Giang Vân Biên nhăn mày: "Em thấy sẽ càng nghiêm trọng hơn." "Vậy thì uống thuốc đi." Chu Điệt mở bình nước, đặt thuốc vào tay cậu. Giang Vân Biên thở dài, nuốt hai viên. May mà vẫn có ích, dọc đường đi cậu không quá buồn nôn, lúc xuống xe duỗi người để gió thổi một xíu là khôi phục như thường. "Hai tuần tập huấn mọi người vất vả rồi, về ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt, rồi sau đó tiếp tục hành trình học tập đi!" Hai mươi học sinh yếu ớt trả lời, sau khi giải tán thì mang theo linh hồn nhỏ bé quay về ký túc xá. Chu Điệt giúp Giang Vân Biên mang vali, tri kỷ hỏi: "Lát nữa có muốn ngủ một chút không em?" "Vẫn còn ổn, em không quá mệt." Giang Vân Biên sờ sờ cổ mình, muốn đi ăn chút gì đó. Điện thoại Chu Điệt rung lên hai cái, hắn mang đồ về ký túc xá sắp xếp xong mới lấy điện thoại ra xem. Hứa Trạm hỏi hắn và Giang Vân Biên bây giờ đang ở đâu. [Hứa Trạm: Trạng thái tinh thần của Giang Vân Biên bây giờ thế nào? Tôi nghe bọn họ nói đợt tập huấn này rất ngược.] [Chu Điệt: Vẫn ổn.] [Hứa Trạm: Đã đặt KTV, mọi người trong lớp đến cũng gần đủ rồi, niềm vui bất ngờ đã chuẩn bị xong.] Sau đó Chu Điệt nhận được một tấm ảnh chụp, là mặt tường có chữ [Happy birthday Giang gâu gâu]. Theo khuôn sáo cũ nhưng cũng là bất ngờ đáng yêu. "Anh có muốn đi ăn cái gì không?" Giang Vân Biên phun thuốc ngăn mùi lên người mình, kỳ mẫn cảm của cậu đã trải qua trong trại tập huấn, vì có Chu Điệt bên cạnh nên dùng cách đánh dấu tạm thời. "Anh đặt chỗ rồi." Chu Điệt nói, "Bây giờ đi ăn luôn không?" "Được." Khi Chu Điệt dựa theo địa chỉ Hứa Trạm đưa đến KTV, vẻ mặt Giang Vân Biên thắc mắc: "Chu Điệt, em tưởng anh biết là chúng ta đều chưa thành niên chứ." Chu Điệt nghi hoặc 'ừ' một tiếng. Giang Vân Biên chỉ vào một khách sạn bên cạnh: "Hơn nữa em cũng không mang theo chứng minh thư, mời anh ngăn chặn mấy ý tưởng nguy hiểm đó lại." Chu Điệt theo ánh mắt cậu liếc nhìn một khách sạn giá rẻ bên cạnh, đầu lưỡi liếm sau răng: "Anh giống như người sẽ tùy tiện tìm một chỗ như vậy sao?" Giang Vân Biên: "Quả thật không giống." "Vào thôi, chỗ này." Hắn chỉ vào KTV đèn neon còn chưa sáng lên phía trước. Giang Vân Biên ngây người: "Sao đột nhiên anh lại muốn khoe giọng vậy?" "Không đến mức ấy." Chu Điệt đáp, "Anh muốn nghe em hát." "Ở ký túc xá em cũng có thể hát cho anh nghe mà, không cần thiết phải tới đây..." Chu Điệt không trả lời, dẫn cậu đi vào. Hắn dựa theo lời nhắc của Hứa Trạm gõ cửa ba cái, khi mở cửa thì nghiêng người sang. Giang Vân Biên vừa mới đi vào, hai cái pháo hoa nhỏ phía sau cửa bỗng nhiên nổ tung. Ruy băng rực rỡ dừng trên tóc cậu, người trong lớp 6 đều đang nhìn cậu. "Giang ca, sinh nhật vui vẻ, chúc mừng thành niên!" Hơn ba mươi người, không đồng đều hô 'sinh nhật vui vẻ', một người so với một người còn hưng phấn hơn. Giang Vân Biên muộn màng lấy điện thoại ra xem ngày, phát hiện đúng là hôm nay. Cao Tử Ninh lấy một cái mũ sinh nhật nhỏ muốn đội lên cho Giang Vân Biên, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của cậu ngăn lại. Cao Tử Ninh tự thêm can đảm cho mình: "Ôi trời, sinh nhật mà không mang mũ sinh nhật lên thì giống cái gì! Cậu đừng có hung dữ với tôi à nha, tôi còn có ba mươi người chống sau lưng đấy!" Dương Hữu cũng ồn ào theo: "Mang lên, mang lên đi!" Hứa Trạm ỷ vào mình quen biết Giang Vân Biên lâu nhất, trực tiếp ra tay đè cổ cậu lại, đẩy người đến trước mặt Cao Tử Ninh. "Mang lên mang lên!" Giang Vân Biên bị bắt đội mũ sinh nhật ánh vàng rực rỡ, sau đó bị đẩy đến giữa đám người. Chu Điệt đứng ở gần đó buồn cười nhìn dáng vẻ Giang Vân Biên bên bờ vực bùng nổ nhưng lại mạnh mẽ nhịn xuống, bị một đám người bên cạnh ồn ào hát bài hát mừng sinh nhật, vừa hơi xấu hổ lại có chút cảm động. Từ Chiêu Nhược cũng xen lẫn trong đó, đẩy Chu Điệt một cái: "Nhanh lên, cùng hát bài mừng sinh nhật cho cậu ấy đi!" Giang Vân Biên thật vất vả trải qua một vòng tra tấn thính giác, nhưng Cao Tử Ninh là người thiếu đạo đức nhất trong đám người thiếu đạo đức, giọng hát lên xuống kia lại đến thêm lần nữa. Giang Vân Biên: "Được rồi, đủ rồi, tâm ý của các cậu tôi..." Cao Tử Ninh: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Chúc Giang cún thân ái sinh nhật vui vẻ ngỗng*..." "Còn sinh nhật vui vẻ ngỗng!" Hứa Trạm đạp cậu ta một cái, "Sao cậu không nói sinh nhật vui vẻ vịt luôn đi!" *nguyên văn 鹅 - é, tui nghĩ là bạn Cao muốn hát thành 哦 - ó, nhưng tông giọng lên xuống quá nên thành vậy. Hán Việt của hai từ đó đều là [Nga]. (đấy là tui nghĩ thôi chứ tui search hổng có ra nên không biết đúng không, nếu bạn nào có cách giải thích hợp lý thì cmt nhee.) "Tôi đây là hát bài hát độc quyền của Cao thị, cậu thì biết cái gì!" Giang Vân Biên lại 'được' nghe thêm một lần, mấy nữ sinh tắt đèn rồi kéo màn lại. Ngụy trang trời tối. Chu Điệt bị ban cho trọng trách đẩy bánh kem ra. Mặt trên bánh kem là ngọn nến sinh nhật số mười tám, còn có một nhân vật bản chibi nhỏ dựa theo thiết kế đồng phục lớp lúc trước của cậu, bên ngoài viết một hàng chữ. [Chúc Giang gâu gâu của chúng ta tuổi 18 vui vẻ, lớp 6 mãi mãi yêu cậu!] Giang Vân Biên đã không tổ chức sinh nhật từ sau khi ba mẹ ly hôn, trước đây là Hứa Trạm luôn ghi nhớ, rồi nhắn cho cậu một lời chúc mừng sinh nhật. Sau này là ban nhạc biết được, sau khi làm việc xong thì chuẩn bị cho cậu cái bánh kem nhỏ. Giang Vân Biên chưa bao giờ để ý đến ngày này, càng không có cảm giác nghi thức dư thừa, có khi cậu còn cảm thấy như vậy là phiền phức. Suy cho cùng hoàn cảnh của cậu khá túng quẫn, nhận quà tặng của người khác còn phải hao hết tâm tư tặng lại, mời khách một bửa cũng đủ làm cậu chạy vài cái show rồi. Nhưng bây giờ không giống. Tất cả bất ngờ hôm nay đều vượt quá mong đợi của cậu, mỗi người đều cho cậu lời chúc phúc, giống như một cái bánh kem mới ra lò với độ ngọt vừa phải, làm dạ dày vô cùng ấm áp. Giang Vân Biên ngồi bên trong đám người, đối diện với ánh mắt Chu Điệt. "Cảm ơn." "Thổi nến đi." Chu Điệt cười khẽ, "Sinh nhật vui vẻ." Lúc này Cao Tử Ninh mới nhận ra là hát mừng sinh nhật quá sớm rồi, mắng một câu lại bắt đầu thúc giục mọi người hát tiếp. "Đủ rồi." Giang Vân Biên thật sự phục cậu ta, "Tôi ước là được rồi." Tay cậu nắm lại đặt trước ngực, nhắm mắt, khẽ ước một nguyện vọng rồi thổi tắt nến. "Cậu ước cái gì vậy hở? Có hứng thú chia sẻ không?" Lớp phó cười hỏi. Lớp trưởng vội vàng ngăn lại: "Không được, nguyện vọng nói ra thì không linh nữa!" "Cũng phải ha! Cắt bánh kem đi! Tôi thèm chocolate này lâu rồi đấy!" "Được được được, nhìn cái đức hạnh của cậu kìa!" Cái nhân vật chibi kia Giang Vân Biên đã hiểu rõ, cậu ngồi trên sô pha quan sát hồi lâu, mới tán thưởng một câu tay nghề thật tinh xảo. "Rất đáng yêu đúng không?" Từ Chiêu Nhược bưng bánh kem đến gần, "Nghe nói là Chu Điệt đặc biệt tìm người làm nó đấy." Thiết kế lúc trước cũng chỉ có một bản vẽ trên mặt phẳng, muốn làm thành kẹo nhỏ thú bông yêu cầu tay nghề rất cao, bạn học lớp 6 ngay từ đầu đã không xét theo phương diện này. Giang Vân Biên cực kỳ thích thú bông nhỏ này, nhìn hồi lâu vẫn không hạ miệng được. "Cái này rất ngọt." Chu Điệt dựa đến gần cậu, "Anh đề nghị em chỉ nếm thử một chút, đừng ăn hết." "Vậy thì rất tiếc đó." Giang Vân Biên dùng nĩa cắt xuống chỗ cánh tay, ăn xong lại uống một hớp nước lớn, "Quả thật là một thử thách mà." Chu Điệt cười khẽ, thừa dịp mọi người đang tranh nhau ca hát, hắn cúi người nhìn Giang Vân Biên. "Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Giang ca ca." Giang Vân Biên chịu không nỗi người này dùng ánh mắt này, giọng điệu này gọi cậu là anh. Đây là quá phạm quy rồi. Chu Điệt vốn đang chờ bộ dạng cậu né tránh ánh mắt, sau đó cổ và vành tai cùng nhau đỏ lên, không ngờ người trước mắt lại dựa đến gần hơn, khoảng cách chợt rút ngắn. "Sao lúc này mới nhớ đến em là 'anh trai' hả?" Giang Vân Biên hơi hơi híp mắt, giọng nói mang theo điểm đặc trưng của Alpha, vừa tự nhiên lại ngạo mạn, "Anh bạn nhỏ, sau này nhớ lễ phép một chút nha." Giang Vân Biên cảm thấy mình nói những lời này thật không tồi, vừa có khí thế vừa có lực uy hiếp, còn có thể dựa vào ưu thế tuổi tác làm vị luôn là người khiêu khích trước mặt này nếm chút đau khổ. Tìm lại cảm giác, tâm tình sung sướng. Đáy mắt Chu Điệt thoảng qua chút sắc tối không dễ phát hiện, bình tĩnh thong dong ừ một tiếng, dùng dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn trả lời cậu. Giang Vân Biên thấy lông mình bị vẻ mặt của hắn vuốt cho thuận xuống, vô cùng sảng khoái. "Không sao cả, tuy rằng em thành niên sớm hơn anh một bước, nhưng đây cũng không phải là chuyện gì lớn, em..." Lời còn chưa nói xong, Giang Vân Biên đã nghe Chu Điệt cười như không cười nói một câu: "Ừm, thành niên rồi, rất nhiều chuyện đều có thể làm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]