Rõ ràng chỉ là một câu vui đùa, nhưng lại làm Trịnh Tinh Lẫm ngẩn người trong chốc lát, hoảng sợ tránh khỏi ánh mắt Chu Điệt. Cậu ta ngượng ngùng cười cười, quay mặt đi nhìn phục vụ đang bưng thức ăn để lên bàn, lại quay sang nói chuyện với Hứa Trạm, không hề quay đầu lại nhìn hai người bên cạnh. Lúc món sữa chua thỏ được đưa lên, lớp phó kinh ngạc hỏi: "Cái này thật ra hơi thiên về ngọt, là ai gọi vậy?" Giang Vân Biên liếc mắt thấy tay đang định đưa ra mở hộp của Chu Điệt hơi khựng lại, cậu rất nể tình cầm lấy cái hộp: "Tôi gọi đấy, hôm nay tôi muốn ăn ngọt." Lớp phó còn định nói tiếp, đã bị lớp trưởng nhẹ nhàng vỗ vào tay ở dưới bàn, sau đó cô bỗng hiểu ra: "À, ừm, cái này ăn khá ngon đấy." Sữa chua dễ chảy, hầu như không ai muốn giữ con thỏ này lại để ăn cuối cùng. Cách ăn uống của bọn con trai vừa đơn giản lại thô bạo, một người chắn ngang tai, một người cắt ngang mông, cắn hai ba cái là xong. Trước khi ăn, Giang Vân Biên quay sang nhìn Chu Điệt một cái, ánh mắt người bên cạnh hờ hững, nhưng tay phải lại cầm cái muỗng bạc nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mông con thỏ trắng. Cơ thể sữa chua bóng bẩy của con thỏ trắng hơi lay động một chút, giống như là run rẩy trước khi bị làm thịt. Giang Vân Biên cười, nếm thử một miếng, chua chua ngọt ngọt. Sau khi nước lẩu sôi, không ít đồ ăn đã được đưa lên, Hứa Trạm giống như một người mẹ, dùng đũa chung phụ trách nấu và vớt, vô cùng công bằng chia đều cho mỗi người, không để đứa con nào phải đói. Giang Vân Biên không quá để ý đến chén mình có dính sa tế vào hay không, nhưng lại đặt hai cái chén trước mặt Chu Điệt, lúc Hứa Trạm thêm đồ ăn cho Chu Điệt thì cậu đẩy cái chén phía trước qua. Ban đầu Hứa Trạm có hơi khó hiểu, sau đó nhìn thấy Chu Điệt dường như không hề động vào chén đó, cậu ta mới phát hiện hóa ra Chu Điệt không thích ăn cay. Hai chiếc đũa của cậu ta nhẹ nhàng khuấy thức ăn trong nồi, suy nghĩ trong lòng lại trôi đi rất xa. Thật khó mà tưởng tượng được, lúc khai giảng học kỳ này, Chu Điệt và Giang Vân Biên là như nước với lửa. Nhất thời cậu ta không biết mối quan hệ của hai người là bình thường, hay là đã vượt quá giới hạn. Không thể nào, hai người bọn họ đều là Alpha mà. "Nghĩ đi đâu đấy?" Hà Như thấy cậu ta không động đũa, chỉ chỉ miệng mình, sau đó lại sờ bụng, "Hứa bảo mẫu, không thấy nhóc con của cậu đang đói đến mức sắp khóc la luôn rồi à?" Hứa Trạm chỉ muốn cho con sói mắt trắng này một chiếc đũa. Giang Vân Biên ăn xong trong chén, Chu Điệt còn chưa đụng vào chén thức ăn cay trước mặt hắn, cậu liền vớt thịt bò nhúng vào trong xúp rồi bỏ vào chén hắn, rồi lại như che giấu người khác mà gắp những phần còn lại bỏ vào trong chén của mình. "Cậu có muốn thử ăn cay không?" Cậu buông đũa chung xuống, thấp giọng hỏi. Chu Điệt ngẩng đầu nhìn cậu một lát, dường như thấy được chờ mong trong mắt Giang Vân Biên, hắn nhẹ nhàng gắp một miếng thịt bò. Giang Vân Biên nhìn hắn, Chu đại thiếu gia vừa mới ăn vào liền nhăn mày lại, hé môi ra hít vào một cái, sau đó vô cùng không vui sờ soạng bình nước bên cạnh. Nét đỏ ửng nhanh chóng lan tràn trên mặt hắn, hắn còn che miệng nghiêng mặt đi nhẹ nhàng ho khan vài tiếng. Thật sự không ăn cay được à. Giang Vân Biên cười lấy cái chén cay của hắn đến trước mặt mình, cho hắn hai viên cà chua bi: "Vậy cậu ăn canh trong nồi suông đi, đừng thử nữa." Những người ngồi trước mặt đang cố gắng đoạt thịt bò của Hứa Trạm, nên không có chú ý đến động tác nhỏ của hai người, nhưng Trịnh Tinh Lẫm ngồi ở bên cạnh lại nhìn thấy hết. Ánh mắt cậu ta thoáng trầm xuống, nhẹ nhàng cúi đầu nhìn một chút ớt cay nhỏ trong chén. Thật ra cậu ta cũng không ăn cay được, nhưng lại không có ai phát hiện. Khi giơ tay muốn lấy nước, mới nhìn thấy cốc nước trước mặt đã trống rỗng, cậu ta ngồi im lặng nhìn ấm nước đặt tại góc bàn. Đang ngẩn người, Giang Vân Biên cũng thả một viên cà chua bi trước mặt cậu ta. "Còn dư lại một viên, cho cậu đấy, tôi đi lấy đĩa khác." Trịnh Tinh Lẫm nhìn cà chua nhỏ trong đĩa của mình, chớp chớp mắt: "Cảm ơn." Lúc Giang Vân Biên đi lấy cà chua đã gửi cho Hứa Trạm một tin nhắn, bảo cậu ấy đừng cho thêm thịt vào trong chén Chu Điệt nữa. Hứa Trạm đáp lại chữ [ok], lúc cậu trở lại vị trí thì thấy Chu Điệt đang thong thả, ung dung ăn thịt trong chén. Đại thiếu gia đều sang trọng như vậy, nhưng trên bàn cơm của bọn họ nếu ăn chậm thì sẽ ăn không được nhiều, vì đảm bảo thiếu gia có thể ăn no, Giang Vân Biên lại gắp thêm cho hắn vài miếng thịt. Chu Điệt nhìn động tác của cậu, chiếc đũa đặt trong chén, nghiêng người nói nhỏ với cậu: "Đừng lo, tôi ăn không hết." Giang Vân Biên có chút kinh ngạc: "Cậu ăn ít như vậy à?" "Ăn lẩu thì ăn không nhiều lắm." "Được rồi." Cậu buông đũa xuống, "Chút nữa lại đi mua ít đồ ăn vặt, phòng khi cậu đói bụng." Hăng hái ăn cay, môi Giang Vân Biên đỏ bừng, cuối cùng chịu không nổi nên uống hai chén nước ô mai. Ăn uống no nê, Hứa Trạm kêu tính tiền, người phục vụ mới nói bên này đã thanh toán xong. Cậu ta còn chưa kịp phản ứng là người tốt nào lại chủ động tích cực như vậy, Giang Vân Biên đã cầm lấy áo khoác: "Tôi còn muốn đi mua chút đồ, các cậu về trước đi." Khi rời khỏi chỗ ngồi, đầu ngón tay còn gõ gõ vào ghế dựa Chu Điệt, hắn cũng bỏ khăn giấy xuống rồi đứng lên. Không đợi mọi người phản ứng kịp, hai người đã sóng vai rời đi rồi. Hà Như nói tạm biệt, sau đó còn đứng tại chỗ: "Ài, chầu này không ít tiền đâu nha." Lớp trưởng đạp cậu ta một cái: "Ngu ngốc, lớp chúng ta còn có ai tài lực hùng hậu như vậy à?" Lớp phó: "Chu Điệt chứ ai." Trên thang cuốn. Giang Vân Biên ăn đến mức hơi no căng, vuốt bụng mình: "Ôi, trướng bụng quá." Ánh mắt Chu Điệt theo khủy tay nhìn xuống bụng cậu, giống như vui đùa tiếp câu: "Sinh đi, tôi nuôi." Giang Vân Biên không ngờ hắn thình lình đùa như vậy, cười dùng khủy tay đẩy hắn một cái: "Được nha, tiền sữa bột, tiền tã, về sau còn có tiền đi học nhà trẻ, đương nhiên còn có phí dinh dưỡng của tôi, hộ lý sau sinh, tiền ở cữ..." "Tôi đều cung cấp đủ." Vẻ mặt Chu Điệt vô cùng thật lòng, nói theo cậu: "Tôi sẽ làm một người ba tốt." "Được thôi, vậy tôi sẽ để cho thịt bò, tôm trượt, sách bò, cật heo trong bụng gọi cậu là ba."
Giang Vân Biên tự mình nói rồi cảm thấy không đúng, đỡ tay vịn thang cuốn cười nhẹ: "Cái quái gì vậy, buồn cười thật chứ." Chu Điệt nhìn cậu cười, đến gần cậu một chút: "Rất căng hả?" "Một chút thôi." Giang Vân Biên lại giơ tay làm một giới hạn, "Lúc tôi ăn lẩu đều là như vậy đó, không cảm giác rõ được là mình có ăn no hay chưa, toàn là sau khi ăn xong mới muộn màng phát hiện." Chu Điệt lấy điện thoại tìm kiếm hiệu thuốc gần đó: "Đợi lát nữa đi mua thêm hộp thuốc tiêu hóa." "Không cần đâu, đi hai bước là tiêu hóa xong rồi." Giang Vân Biên đè tay cầm điện thoại của hắn xuống: "Không có yếu đuối như vậy đâu." Chu Điệt nhớ kỹ tiệm thuốc gần đó, rồi tắt màn hình, cầm điện thoại trong tay. "Nhưng ngược lại là cậu đó," Giang Vân Biên suy nghĩ, "Thật ra nếu cậu không thích ăn thì có thể nói ra, lớp chúng ta rất đoàn kết thân mật, sẽ thông cảm cho cậu mà." Thật ra cấp độ ăn cay của mỗi người khác nhau, có người có thể ăn được sa tế hết chén này đến chén khác, nhưng có người chỉ ăn hai miếng ớt cay là dạ dày liền đau rát. Vừa nãy nhìn Chu Điệt thì biết là loại sau. Nếu không phải nhờ cậu phát hiện ra hắn không ăn cay được, nói không chừng bây giờ Na Tra đang náo loạn trong dạ dày hắn rồi. "Được." Ánh đèn trong trung tâm thương mại phản chiếu từ đôi mắt Chu Điệt xinh đẹp giống như ngôi sao, hắn cười nhẹ: "Cảm ơn bạn cùng phòng đã chiếu cố tôi." Giang Vân Biên giơ tay vỗ vỗ vai hắn, vô cùng có khí phách: "Chuyện nên làm." Giang Vân Biên và Chu Điệt đi đến tầng 3, nơi này có bán lẻ kẹo và các loại bánh kem nhỏ, vừa đi lên đã ngửi được mùi thơm ngọt ngào trong không khí, phảng phất như ở đây một thời gian dài thì một lớp đường trắng sẽ phủ lên từng sợi tóc. Rất nhiều đứa trẻ đang chơi đùa ở đây, có một bé trai chạy không nhìn đường, suýt chút nữa đã đụng vào người Giang Vân Biên, cậu duỗi tay bảo vệ cái trán của đứa bé, giúp nó thay đổi hướng đi. "Cẩn thận một chút nhé." Đứa bé ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Vân Biên thì mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói câu "cảm ơn anh trai" rồi chạy đi. Chu Điệt nhìn hết hành động nãy giờ của cậu, chờ cậu ngẩng đầu lên mới nói: "Cậu thật là dịu dàng." "Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, tôi không thể mắng nó được." Giang Vân Biên đi đến một cửa tiệm bán bánh kem trước mặt, cửa tiệm này có hơi đặc biệt, ngăn tủ đặt bánh kem đều có hình dạng ô tô nhỏ: "Trẻ con bây giờ rất yếu đuối, nói cái gì cũng cần phải dỗ mới được." Ánh đèn màu cam trong tủ chiếu lên từng đường nét trên mặt Giang Vân Biên, lông mi của cậu rất dài, nhìn từ bên cạnh giống như là cánh bướm vậy. Đôi mắt của Giang Vân Biên rất đẹp, mí mắt dài dọc theo hình dạng đôi mắt, đuôi mắt có hơi nhếch lên, con ngươi trong trẻo sáng ngời, giống như một hồ nước trong veo không có tạp chất. "Cậu có muốn ăn cái gì không?" Giang Vân Biên đứng thẳng dậy, "Tôi không thường xuyên ăn bánh kem, nên không biết cái nào ngon." Chu Điệt nhìn thoáng qua, không có loại bánh kem nhỏ mà hắn thích, nhưng quay đầu lại thì nhìn thấy một cửa hàng làm chocolate bằng tay. Hắn quay đầu sang, nhẹ nhàng chạm vào ngón út của Giang Vân Biên. Là một cái chạm nhẹ, đơn giản nhưng lại thu hút được sự chú ý của Giang Vân Biên: "Cái đó đi." "Được." Giang Vân Biên theo hắn đi qua, khi Chu Điệt nói chuyện với nhân viên bán hàng, cậu mới nhớ tới lúc trước khi đi dạo trung tâm thương mại với Chu Điệt, hình như hắn cũng có nói qua là muốn chocolate tự làm. Thiếu gia ăn uống đều sang trọng như vậy à? Cậu còn chưa suy nghĩ cẩn thận, điện thoại đã vang lên. Giang Vân Biên cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, là một dãy số lạ. Tất cả tâm trạng tốt đẹp hôm nay đều bị cuốn trôi, cậu theo bản năng muốn tắt máy. Nhưng nhìn cuộc gọi hiển thị trên màn hình, cậu lại cười lạnh một cái, quay đầu đi đến một góc rồi nghe máy. "Có phải cảm thấy như vậy chơi rất vui hay không?" Cậu mở miệng không chút khách khí, "Hay là cậu cảm thấy đổi một dãy số khác thì tôi không biết cậu là ai?" Bên kia điện thoại trước sau đều không có đáp lại. Nhưng không hiểu sao Giang Vân Biên lại có cảm giác bị theo dõi. Như là trong một góc nào đó của chỗ này, người ở đầu dây bên kia đang lặng lẽ quan sát cậu. Cậu nói: "Nếu cậu cảm thấy lúc trước chúng ta còn chưa giải quyết xong, thì cứ trực tiếp đến tìm tôi, không cần phải giấu đầu lòi đuôi như vậy." Cậu chậm rãi bổ thêm một câu mang theo chút trào phúng: "Đừng để cho tôi khinh thường cậu." Tắt điện thoại, Giang Vân Biên vịn tay lên tay vịn lan can, nơi này là tầng 3, nhìn xuống có thể thấy được người ra vào từ tầng 1 lên tầng 2. Người đến đây vào cuối tuần rất đông, cậu nhìn thật lâu nhưng cũng không nhìn thấy người kia. Tốt nhất là trốn cho kĩ, đừng để cậu tóm được. Sau khi điều chỉnh cảm xúc, cậu quay đầu lại, thấy Chu Điệt đang ngồi nghỉ ngơi trên băng ghế nhỏ ở trung tâm. Băng ghế nhỏ được đặt dựa vào một thân cây, có rất nhiều đứa trẻ vây quanh thân cây chơi đùa, cũng không biết hắn nghĩ như thế nào mà tìm chỗ náo nhiệt như vậy, bên cạnh còn có một bé trai và một bé gái đang vòng xung quanh hắn để chơi trò chơi. "Anh không bắt được em đâu! Bắt không... được!" Bé gái nhảy lên nhảy xuống trên băng ghế nhỏ, như là sử dụng chiến thuật lấy Chu Điệt làm trung tâm, bé trai vừa cười vừa di chuyển xung quanh. Chu Điệt trong chốc lát bị đụng một cái, chốc lát lại bị đá trúng một cái, có khi còn xui xẻo bị bé gái nắm lấy tóc để giữ thăng bằng, trên mặt là hai chữ "khó chịu" viết hoa in đậm. Nhưng khó chịu thì khó chịu, người này vẫn an tĩnh đóng vai cọc gỗ, để cho hai đứa bé được chơi vui vẻ. Giang Vân Biên cách một khoảng đối diện với hắn, không nhịn được cười ra tiếng, Chu Điệt nghiêng mặt sang chỗ khác, dáng vẻ bất đắc dĩ mặc cậu cười nhạo. "Ui da--" Bé gái bước hụt chân, la lên một cái rồi ngã về phía sau. Chu Điệt giơ tay ôm bé gái vào lòng, một tay khác ngăn bé trai đang sắp đụng vào người. "Huhu!" Bé gái dường như bị dọa sợ, đôi mắt nhíu lại rồi bắt đầu khóc. Chu Điệt thở dài, đưa tay giúp bé xoa xoa đầu gối bị đụng trúng: "Không sao, không có việc gì, không trách em." Bị xem thành công cụ hình rồi mà còn cung cấp thêm dịch vụ dỗ dành, hình như có hơi xui xẻo. Bé gái được hắn dịu dàng an ủi, tiếng khóc lớn đổi thành nhỏ giọng nức nở. Lúc Giang Vân Biên đi đến, nghe được Chu Điệt nói: "Lần sau đừng chơi như vậy nữa, có biết không?" Bé gái vẫn còn rưng rưng nước mắt gật đầu: "Dạ." Hắn buông hai đứa bé ra, vừa đúng lúc chocolate được đóng gói xong. "Cậu cũng tốt tính thật." Giang Vân Biên nhìn hắn nói. Chu Điệt nhận chocolate, nhẹ giọng nói câu cảm ơn, mới quay đầu nhìn cậu: "Giáo bá cũng chưa so đo với con nít, chắc không tới lượt tôi tức giận đâu nhỉ?" Giang Vân Biên cười: "Vậy trước đó lúc cậu đụng trúng tôi ở bên đường, sao không nói xin lỗi với tôi hả?" Chu Điệt bình tĩnh trả lời: "Bởi vì có người nói với tôi là cút khỏi mắt cậu ấy ngay." Giang Vân Biên không ngờ người bị nghẹn lại là mình, hơi xấu hổ gãi gãi tóc: "Lúc đó tôi vội về nhà gặp em gái tôi. Nghỉ hè nó đến tìm tôi, nhưng rồi lại bị mẹ tôi đón về." Chu Điệt vừa mới nhớ tới khi đó Giang Vân Biên còn xách theo một túi cá vàng. "Xin lỗi." "... Không phải đều đã qua rồi sao?" Giang Vân Biên vẫn chưa có xin lỗi nữa kìa, "Cậu như vậy tôi cũng phải nhận sai, thực xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu." Chu Điệt cười nhẹ: "Tha thứ cho cậu đấy." "Chậc, mặt mũi cũng lớn thật." Khi mang theo chocolate xuống lầu, Giang Vân Biên bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới mình hơi nóng lên. "Shhhh..." Cậu hơi nghiêng người, đè tay lên vị trí đau. Chu Điệt chú ý tới: "Làm sao vậy?" "Tự nhiên có hơi đau." Phản ứng đầu tiên của Giang Vân Biên là chẳng lẽ ăn cay nhiều quá, nên tác dụng đến chậm sao? Giây tiếp theo liền nhận ra chỗ này không phải là dạ dày. Kỳ quái, tại sao đột nhiên lại nóng như lửa đốt vậy chứ? Chu Điệt nhẹ nhàng chạm vào khủy tay cậu, dẫn cậu đến bên cạnh thang máy: "Rất đau à?" "Còn chịu được, chỉ là không thoải mái chút thôi." "Tôi đi mua thuốc trị dạ dày." Giang Vân Biên ngày càng không rõ phản ứng của mình là gì, chỉ thuận miệng đáp lại Chu Điệt. Chu Điệt bảo cậu đứng đây chờ hắn, nhưng Giang Vân Biên vẫn còn cảm thấy kỳ lạ, bèn đi vào toilet. Loại đau đớn này rất lạ, không giống như từ trong nội tạng phát ra, mà giống là đến từ làn da hơn. Giang Vân Biên đi vào một gian phòng rồi khóa cửa lại, cậu nhìn xem thì bỗng nhiên phát hiện ở vị trí bụng dưới của mình thế mà lại có một vết đỏ rất nhạt. Như là đang vẽ một cành liễu, chỉ có thể nhìn thấy đại khái hướng đi, chứ không có bất kỳ chi tiết cụ thể nào. Cậu dựa vào cửa sửng sốt hồi lâu, lúc này mới nhận ra đây là hoa văn của Enigma sau khi đánh dấu. Fuck, thật sự sẽ hiện lên à? Cậu lại nhìn thêm một lần, ước chừng là từ vị trí xương hông của mình nổi lên hai đường hoa văn, sau đó quấn lấy đan xen vào nhau ở giữa bụng dưới, lan ra thành một vòng cung mơ hồ. Nhìn cũng không giống như một bông hoa cụ thể, ngược lại càng giống như là những cánh hoa bay loạn theo chiều gió. Giang Vân Biên dùng lòng bàn tay che lại, đến khi cảm giác nóng biến mất, cơ thể không còn cảm giác nào khác, cậu mới rút tay ra. Nhưng hoa văn không hề biến mất, cũng không có đậm thêm, vẫn nhàn nhạt hiện ở trên da, như là bước đầu tiên hiện lên ấn ký gì đó. Trong đầu Giang Vân Biên toàn là cảm giác khó tin, không thể tưởng tượng được. Tiếng bước chân trong toilet đi xa, Giang Vân Biên bỗng nhiên ngửi được mùi pheromone. Là mùi thơm ngọt của cây Hoàng lan*, như những sợi dây leo sinh trưởng trong không gian này, nhanh chóng bám vào từng ngóc ngách để hoàn thành việc chiếm đóng. *cây Hoàng lan hay còn gọi là ngọc lan tây, y lan công chúa (Cananga odorata) là một loại cây thân gỗ trong Chi Công chúa (Cananga). Hoa của cây có màu vàng ánh lục hoặc màu hồng.
Rõ ràng là không có mùi vị công kích, nhưng lại làm Giang Vân Biên nổi lên một lớp da gà. Ánh mắt cậu nhanh chóng trầm xuống, quay lại nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt. Cậu sống mười bảy năm, Alpha có pheromone này trong trí nhớ, chỉ có một người. Người kia, bây giờ đang ở ngoài cửa. Không dám gặp cậu, lại dùng đủ loại phương pháp tìm cảm giác tồn tại, Giang Vân Biên cảm thấy đồ chó này thật sự quá hèn nhát. Hương bạc hà thanh mát nháy mắt bùng nổ, nghiền áp xua tan hết tất cả mùi hoa trong không khí, không giống với kiểu cẩn thận thăm dò vừa nãy, pheromone của cậu còn mang theo cảm xúc. Một loại cảm xúc mạnh mẽ, có chứa lực áp chế và giằng xé, loại cảm xúc độc quyền của Alpha. Cậu đang áp chế, đang uy hiếp, vừa bình tĩnh lại kiêu căng. Từ trước đến nay Giang Vân Biên luôn là một Alpha kiêu ngạo. Hương hoa nhanh chóng phai nhạt đi, chủ nhân của pheromone đổi thành cảm xúc chạy trốn, Giang Vân Biên phát hiện bèn mở cửa ra, nhưng tiếc là tên này chạy trốn quá nhanh. "Fuck." Nắm tay cậu nện lên trên cửa một cái, đi đến bồn rửa tay ấn nút thông gió khẩn cấp, thuốc ngăn mùi từ bốn phía nhanh chóng tỏa ra, cọ rửa sạch sẽ hai loại pheromone trong không khí. Cậu cười lạnh một tiếng, nhìn chính mình ở trong gương, rửa sạch các loại mùi vị dính vào trên da. Ra đến cửa, cậu mới nhìn thấy Chu Điệt gọi cho mình bốn lần. Điện thoại của cậu rung lên, nhưng cậu lại hoàn toàn không phát hiện ra. Cậu gọi lại, dường như chỉ trong một giây là Chu Điệt bắt máy. "Cậu đang ở đâu vậy?" "Tôi ở toilet," Giang Vân Biên nhìn thấy Chu Điệt, cậu chạy chậm đến trước mặt hắn: "Xin lỗi, vừa nãy tôi có hơi không được khỏe." Cậu càng đến gần thì ánh mắt Chu Điệt càng tối sầm lại. Giang Vân Biên thấy rõ vẻ mặt hắn, mất tự nhiên giơ tay sờ soạng sau cổ một chút: "Làm sao vậy?" "Mùi hoa." Chu Điệt nói, "Có Alpha phóng ra pheromone trong toilet à?" Giang Vân Biên thật sự cảm thấy mũi hắn quá thính, rõ ràng trong toilet đã phun thuốc ngăn mùi rồi. "Ừm, không biết là ai nữa." Giang Vân Biên cúi đầu ngửi ống tay áo của mình, "Rất nặng mùi hả?" "Chỗ này dùng thuốc ngăn mùi giá rẻ à." Một chút mùi cũng không che giấu được. Chu Điệt đặt thuốc dạ dày vào tay Giang Vân Biên, sau đó lấy ra một cái chai từ trong túi: "Dùng cái này đi." Giang Vân Biên hơi bất ngờ: "Sao cậu còn mua thêm thuốc ngăn mùi nữa?" "Gần đây mùi hương trên người cậu có hơi nồng." Ý muốn nói có lẽ Giang Vân Biên không có phun thêm thuốc ngăn mùi. Nhưng trong thực tế, chỉ cần Alpha có ý thức tự khống chế, là không có ai có thể ngửi được pheromone của họ, Chu Điệt có thể cảm nhận được là bởi vì hắn là Enigma. "Thật ra tôi cũng còn gần nửa bình nhỏ." Nhưng Giang Vân Biên cũng muốn kìm hãm mùi hoa làm cậu chán ghét đó xuống, mở thuốc ngăn mùi ra phun một chút vào sau cổ: "Nhưng mà cảm ơn cậu, để tôi trả tiền lại cho cậu." "Bụng còn đau không?" Chu Điệt hỏi cậu. Giang Vân Biên lắc đầu, nhớ đến hoa văn hiện lên trên bụng là đau đầu: "Về rồi nói sau." Chu Điệt gọi xe, khi Giang Vân Biên lên xe bèn ngồi tựa xuống cạnh cửa sổ, rồi ấn mở nó ra. Chu Điệt mở cửa xe, nhưng trong nháy mắt trước khi hắn lên xe, có một luồng hương hoa mang tính công kích rơi thẳng xuống chóp mũi hắn, hắn nhanh chóng quay đầu lại, giác quan nhạy bén của Enigma làm hắn bắt gặp một bóng người ở lầu hai. Là một thiếu niên dáng vẻ khoảng 17 - 18 tuổi, ánh mắt âm trầm nhìn về phía chiếc xe. Khi đối diện với ánh mắt Chu Điệt, hai mắt người nọ thoáng qua kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó dùng ánh mắt càng thêm lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn. Rõ ràng pheromone là mùi hoa, nhưng lại không giống người tốt một chút nào. Chu Điệt nhẹ nhàng liếc mắt nhìn, thù địch của Alpha đối với hắn lập tức đều bị hắn khinh thường bỏ qua. Không nói đến sợ hãi, căn bản là hắn không để người này vào mắt. "Cậu sao vậy?" Giang Vân Biên hỏi hắn. Chu Điệt quay đầu lại, ánh mắt hơi hạ xuống mang theo chút trấn an nhè nhẹ: "Không có chuyện gì, về thôi." Cảm xúc của Enigma cũng không phải có thể dễ dàng phát hiện được, sau khi ngồi vào xe vẻ mặt hắn không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người nhìn có hơi lạnh lùng. Giang Vân Biên lại sinh ra suy nghĩ kỳ quái. Chu Điệt đang tức giận sao? "Cậu làm sao vậy?" Giang Vân Biên thật sự không đoán được hắn nghĩ gì, thấp giọng nói, "Tôi thật sự không sao, bây giờ cũng không còn đau nữa." Chu Điệt nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt là bóng dáng của Giang Vân Biên, trong đầu lại nghĩ đến một chuyện khác. Hắn nói: "Lần sau không được ăn cay như vậy nữa." "Được." Giang Vân Biên thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Tôi thật sự không có việc gì, phỏng chừng là ăn quá no, rồi sau đó lại... lại vận động." Cái lý do này thật là sứt sẹo, nhưng Giang Vân Biên không biết nên nói cho Chu Điệt cơ thể mình xảy ra thay đổi như thế nào, đặc biệt là còn ở trên xe. Nơi này còn có người ngoài. Chu Điệt thu hết vào mắt vẻ mặt thay đổi rất nhỏ của cậu, nhẹ nhàng mở hộp chocolate của mình, rồi lấy một khối chocolate bằng cái nĩa nhỏ. "Giang Vân Biên." "Hả?" "Há miệng." Giang Vân Biên quay sang, mới phát hiện hắn đưa đến bên miệng mình một khối chocolate sữa. Cậu sửng sốt hai giây, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ nên ăn hay không, thì miệng đã mở ra. Vị ngọt bắt đầu lan ra đầu lưỡi, cậu theo phản xạ có điều kiện nói: "Ngọt quá đi." Chu Điệt bình tĩnh nhìn cậu ăn, nhìn động tác nhẹ nhàng liếm môi của Giang Vân Biên, vẻ mặt hắn thoáng thả lỏng ra một chút. Bộ dáng ngoan ngoãn thuận theo của Alpha, có thể nhanh chóng trấn an cảm xúc táo bạo của Enigma. "Cái này ăn khá là ngon đấy." Giang Vân Biên nghiêm túc nói. Bỗng nhiên trong khoảnh khắc đó, sự yêu thích đồ ngọt của Chu Điệt chợt giảm đi không ít. So với tự mình ăn, dường như đút Alpha trước mặt càng làm cho hắn có cảm giác sung sướng. Hắn lại lấy thêm một khối chocolate, đưa đến bên môi Giang Vân Biên: "Vậy ăn thêm một khối nhé?" Giang Vân Biên cảm thấy không nên ăn, nhưng xác thật là hương vị không tệ, bèn thương lượng: "Một khối cuối cùng." "Ừm." Lần này Chu Điệt cố tình cọ vào môi Giang Vân Biên một chút. Vừa đúng lúc gặp phải đèn giao thông, Giang Vân Biên hơi nghiêng người, chocolate dính lại ở khóe môi cậu tạo ra một dấu vết nhạt. Cậu chỉ lo cảm nhận vị ngọt vừa phải của khối chocolate, mà không nhận ra mình bây giờ giống như một con cún con đang lén ăn vụng bị dính thức ăn vào trên miệng vậy. Chu Điệt buông nĩa, thừa dịp Giang Vân Biên kéo gần khoảng cách muốn nói chuyện, giơ tay đặt lên sườn mặt cậu. Ngón trỏ sờ dưới cằm cậu chậm rãi nâng lên, bụng ngón tay cái đặt trên khóe môi cậu, sau đó nhẹ nhàng dùng sức. Vệt nước ấm áp cùng với chocolate đều bị hắn lau sạch. Mặt của Alpha mềm đến mức không thể tưởng tượng được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]