"Chủ nhân, ngài xuống xe được chứ?" 
Đệt. 
Xem, các người xem xem cái thái độ lồi lõm đáng ăn gạch của thằng Thư đi! 
Quá đáng ghét!!! 
Thế nhưng, tôi, tôi là tôi tin mình nhẫn nhịn được, tôi cố gắng lặp lại. 
"Thư-sama, mời ngài xuống." 
Lúc này nó mới đủng đỉnh xuống chứ! 
Đậu móa!!!! Lên dốc! Mụ nội nó lên dốc cao như thế kia mà nó còn đòi hỏi tôi phải đèo nó lên! 
Wtf???? Não mày chứ gì thế?? Đến nỗi tao chỉ có thể dắt xe lên, vượt dốc không nổi mà mày còn muốn ông hầu mày?? 
"Nhanh lên." - Vương Thư chắp hai tay ra sau, thong thả bước đi. 
Thư không biết. 
Thư chẳng biết, đằng sau là cháu nhỏ Phong Tâm đang cắn môi cắn lợi rủa Thư trượt vỏ chuối đập đầu vào mặt đường lăn ra ngất ngàn thu! 
Hừ! Mọi khi đi bộ! Hôm nay thì đi xe đạp! Ừ thì mày cứ ôm cái xe đạp của mày đi học đi! Thế bất nào còn lôi tao theo! 
Hừ hừ! Bình tĩnh nào tim em yêu! 
Hừ! Tôi! Tôi sẽ cố gắng nuốt trôi cục hận này! Ai bảo tôi đen! Tôi nhọ khi thua cược với nó! 
Thật vất vả để leo hết dốc! Tôi đợi đúng thời điểm này! Thả dốc! Thả dốc nó phê lắm các cháu ạ!! Hahah!! 
Ôi! Từng đợt phó mát cứ vô tình làm tóc tôi bay bay!! Lòng tôi thả lòng, tâm tôi nhẹ tên----- 
Chết mợ... 
Tôi quên mất thằng con nhà người ta!!! 
..... Sau khi thả dốc xong, tôi lại ngậm ngùi dắt xe em yêu leo dốc để đón Thư-sama.. 
Tôi, tôi sẽ kiệt sức lăn đùng ra chết mất... 
Ai, ai đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-thang-con-nha-nguoi-ta/4158/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.