Tôi ôm chầm lấy Vương Thư, sau đó lại lo lắng vỗ vỗ người hắn từ trên xuống dưới xem có mất miếng thịt nào không.
Tay chạm đến tóc gáy của hắn thì cứng đờ.
"Chủ nợ cắt." - Hắn thản nhiên nói.
Xót xa vuốt vuốt đuôi tóc ngắn cụt lủn của hắn, tôi thấy thương vô cùng. Đậu, thật ra Vương Thư tính cắt từ lâu rồi như tôi bảo giữ đấy, tôi thích vuốt nên hắn không cắt nữa. Thế mà mợ nó cái thằng chủ nợ láo toét dám cắt!!
Tôi sẽ quyết một trận sống mái với thằng già đó!!
Xắn cao tay áo lên, tôi hùng hùng hổ hổ bước đi thì bị hắn túm cổ áo lôi lại.
"Không sao."
"Nhưng mà mợ nó cái thằng cha chết tiệt kia!!"
Tôi càng vùng vẫy thì hắn càng giữ chặt lại. Quẫy chán chê thì thấm mệt, tôi quyết định ngồi thụp xuống dỗi hắn một trận.
Trong phim, nam chính sẽ ngồi thụp xuống vỗ về nữ chính, nay Vương Thư vẫn giữ nguyên hiện trạng ngồi thụp của tôi mà một phát bê lên, vâng là bê!! Bê chứ không phải bế!!
Quá thiếu tình người rồi!!
Ngồi vào trong xe, tôi khoanh tay nghiêng mặt nhìn ra ngoài, nhất quyết không chịu nhìn hắn.
Hắn lại gạt tôi ra, tự mình xử lí mọi chuyện. Tôi không thích điều đó.
"Vương Ngân bỏ trốn ra Pháp rồi."
"CÁI GIỀ??" - Tôi thiếu điều hốt hoảng.
WTF? Cái gia đình họ Sở này hài quá vậy!! Bỏ hắn một mình gánh nợ còn lại chạy sạch mà được sao??
Hận nhất thằng nhóc Vương Ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-thang-con-nha-nguoi-ta/2867547/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.