Tôi ôm cây, Vương Thư dọa sẽ nhổ cây tận gốc, tôi vội vàng bỏ ra.
Tôi bám lấy một em học sinh cầu viện trợ, mắt hắn tóe lửa, tôi vội vàng bỏ ra.
Tôi giả vờ ôm bụng kêu đau, Vương Thư không ngần ngại gọi xe cứu thương đến, tôi vội vàng đứng dậy.
"Ứ ứ ứ hứ hư hứ không đii đâuuuu!!!" - Tôi nhõng nhẽo lại ngồi thụp xuống, nhất quyết giữ mình không đi.
"Không sao đâu."
Nói xong hắn còn khuyến mãi nụ cười chói lóa.
Đừng hòng lừa được tôi đồng chí Thư à. Mấy cháu xem, cứ thử vào nhà bạn chơi, xong có con chó xồ ra là y như rằng đứa bạn sẽ nói "Không sao đâu, cứ vào đi.".
Tôi đã lỡ lầm đặt niềm tin và kết quả bị cắn cho còn đúng một góc quần sịp đỏ để che chim.
Thảm họa, mụ nội nó là thảm họa!
"Đáng sợ lắm!!!"
Nào ngờ hắn chẳng kéo nữa, cũng ngồi thụp xuống lân la lân la đến cạnh tôi.
Tôi dịch sang trái hắn cũng dịch sang trái, dịch lên hắn cũng dịch lên, dịch xuống hắn cũng dịch xuống, dịch sang phải lỡ đụng phải hắn, suýt thì ngã.
"Có thật là không sao không?" - Tôi dè dặt hỏi lại.
"Thật."
"Bao nhiêu %?"
"0.69%."
"Thấp quá."
"69%."
Nhéo má hắn cho can tội lầy lội, tôi cắn răng dũng cảm lê bước ngồi vào xe.
Tay tôi mò mẫn tính tìm tay hắn thì hắn đã nhanh tay hơn. Bàn tay hắn phủ kín tay tôi. Tay hắn lúc nào cũng lạnh, nhưng cái lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-thang-con-nha-nguoi-ta/2867511/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.