"Ứ ứ ứ hứ hư hứ không đii đâuuuu!!!" - Tôi nhõng nhẽo lại ngồi thụp xuống, nhất quyết giữ mình không đi.
"Không sao đâu."
Nói xong hắn còn khuyến mãi nụ cười chói lóa.
Đừng hòng lừa được tôi đồng chí Thư à. Mấy cháu xem, cứ thử vào nhà bạn chơi, xong có con chó xồ ra là y như rằng đứa bạn sẽ nói "Không sao đâu, cứ vào đi.".
Tôi đã lỡ lầm đặt niềm tin và kết quả bị cắn cho còn đúng một góc quần sịp đỏ để che chim.
Thảm họa, mụ nội nó là thảm họa!
"Đáng sợ lắm!!!"
Nào ngờ hắn chẳng kéo nữa, cũng ngồi thụp xuống lân la lân la đến cạnh tôi.
Tôi dịch sang trái hắn cũng dịch sang trái, dịch lên hắn cũng dịch lên, dịch xuống hắn cũng dịch xuống, dịch sang phải lỡ đụng phải hắn, suýt thì ngã.
"Có thật là không sao không?" - Tôi dè dặt hỏi lại.
"Thật."
"Bao nhiêu %?"
"0.69%."
"Thấp quá."
"69%."
Nhéo má hắn cho can tội lầy lội, tôi cắn răng dũng cảm lê bước ngồi vào xe.
Tay tôi mò mẫn tính tìm tay hắn thì hắn đã nhanh tay hơn. Bàn tay hắn phủ kín tay tôi. Tay hắn lúc nào cũng lạnh, nhưng cái lạnh của hắn khiến tôi có cảm giác được bảo vệ, rất an toàn.
"Lỡ có gạt tàn bay đến."
"Tôi đỡ hộ."
"Lỡ có gạch đá bay đến..."
"Tôi chịu tất cả."
Tôi quay sang ôm lấy hắn.
"Đừng chịu một mình như thế..."
________
Địa điểm 1: Bên nhà chồng.
Tay Vương Thư xiết chặt tay tôi tận đến lúc đã giáp mặt với ông hắn. Hắn chắn trước mặt tôi, tôi lại đi tới chắn trước hắn.
Tôi có nghe qua về ông hắn - Sở Vương Chi - Một doanh nhân kiệt xuất của thời đại. Lão xuất thân từ một nhà nông nghèo, sau thì gia nhập quân đội được một khoảng thời gian thì lão rời ngũ, kết hôn với con gái của tỉ phú.
Tất nhiên là hôn nhân bị phản đối kịch liệt. Nhưng sau tất cả, lão vẫn lấy được người con gái ấy và sinh ra chú Lãnh.Nhưng tiếc rằng tình duyên quá ngắn... người nỡ đi trước để mình lão trơ trọi sống qua ngày.
"Cháu là Gia Phong Tâm."
Giữa bầu không khí căng thẳng, chất giọng trầm lắng của lão vang lên thật rõ ràng. Nó mang theo một uy lực khiến cả người tôi cứng ngắc.
"Vâng."
"Ngồi đi." - Xong, lão tự tay rót chén trà, người hầu nâng chén trà đó mời tôi.
....
Phải có Vương Thư ở sau dí tôi ngồi xuống thì tôi mới dám ngồi, tay tôi bám hắn chặt quá, móng tay cắt tỉa ngọn ngàng mà vẫn để lại nốt đỏ.
Ọ w Ọ)° Cái này khó trả lời vờ lờ nè. Tham gia "Ai là triệu phú" mà gặp câu này thì xin dừng cuộc chơi cho nhanh!!!
Nuốt ực một ngụm, tôi đánh liều gật đầu.
"Cháu không tin."
"Tại sao?"
"Ông "vẫn còn" chứ không phải "đã" đúng mà..."
Tôi nghe được hai tiếng gõ trượng trên nền gạch.
"Cô ấy chết rồi tình yêu ta dành cho cô ấy chết theo, chỉ là "đã" thôi. Giới hạn của tình yêu là giới hạn sống của người còn lại."
"Không phải đâu." - "Ông sai rồi."
Trong một khắc ấy chúng tôi cùng nói tuy câu từ không giống nhau nhưng lại đồng điệu đến lạ.
Lão xoay lưng lại tiến về phía trước, từ những tấm kính to trong suốt, hẳn lão đang đưa nhìn ra xa nơi đô thị.
"Nói đi, ta sai ở đâu."
Nhưng mà tôi là giáo viên dạy vật lí! Không phải dạy văn hay giáo dục công dân! Biết diễn đạt sao cho phải đây!
"Gia Phong Tâm." - Là hắn nói với tôi.
"Sao?"
"Mọi thứ đều có giới hạn. Kể cả tình yêu tôi dành cho cậu."
Ngẫm lại một lúc, như thể thần giao cách cảm, giây kế tiếp chúng tôi đồng thanh đồng lòng nói.
"Giới hạn của nó là đường đời của tôi."
Ra là thế.
Có thể hiểu như là hắn có đi xa đi mãi miễn rằng tôi còn sống, đường đời chưa kết thúc thì tình yêu này vẫn mãi còn.
Dẫu con đường phía trước chỉ còn mình tôi bước thì tôi vẫn cứ bước, rằng trong tim này vẫn còn có hắn.
Nhưng bản chất thật của tình yêu vốn không có giới hạn, chỉ là phép đo tương đối. Bởi, có chết đi thì tình yêu này vẫn còn. Tình yêu là phụ thuộc vào chính bản thân mình, thế nên phải biết tự đấu tranh.
Chứ không thể đặt vào người kia, không thể dồn vào người kia.
Muốn hạnh phúc thì cả hai phải tự cố gắng.
"Lão già hơn 80 bàn chuyện tình yêu với bọn trẻ, thật buồn cười."
Lão nói xong, chậm rãi quay lại đối mặt với bọn tôi, không cười nhưng lời lão nói ra tràn ngập ý vui.
"Hãy thật hạnh phúc."
_____________________________________
Bước ra khỏi dinh thự họ Sở, tôi gần như ngã khụy, mềm nhũn nhùn nhùn như con chi chi, phải dựa hết vào hắn.
"Giờ thì gặp bố mẹ em."
"Nà ní?"
"Tôi muốn đến hỏi cưới em."
"Chờ, chờ đã."
Tôi rút điện thoại tính gọi về nhà báo trước thì hắn đã cầm lấy cất lại vào túi tôi.
"Đặt hẹn trước rồi."
WTF? Sao tôi cứ như diễn viên còn hắn là đạo diễn vậy??
Cái gì mà tình yêu tự phụ thuộc vào bản thân!! Tất cả nằm trong lòng bàn tay của hắn rồi còn đâu!!______________
Địa điểm 2: Bên nhà vợ.
Tất nhiên là không đâu thoải mái bằng nhà mình, nhưng mà...
"Vương Thư à, CEO của tập đoàn Sở Vương có khác!!" - Bố tôi.
"Anh họ!! Có chồng soái như thế mà giấu mãi!" - Bé Lim.
"Cháu có chắc muốn cưới thằng Tâm không?" - Mẹ tôi.
Sau bao tiếng ồn ào, hắn mãi mới được nói.
"Cháu chắc chắn."
"Chắc như Hari đúng không?" - Tôi ngồi bên nhếch môi khinh bỉ.
"Bép!"
Mẹ tôi không thương tiếc bép vào đôi má ngọc ngà của thằng con bé bỏng.
"Thằng Tâm cháu biết rồi còn gì, từ bé đến lớn chả có tài cán gì lại còn sĩ diện hão."
"Nhưng nó yêu cháu, nó ngố nhưng thật sự rất chân thành."
"Vâng."
"Mẹ.... con không ngố..."
Hắn đổi chỗ cho tôi ngồi gần mẹ mình, còn hắn ngồi đối diện với bố tôi.
"Đời này kiếp này, Sở Vương Thư cháu chỉ có một mình Gia Phong Tâm. Rằng lớn lên với nhau từ bé, tất tần tật nết xấu về Tâm cháu đều biết. Khi mà yêu Tâm, cháu đã xác định chấp nhận hết tất cả, yêu hết tất cả. Xin cô chú an tâm giao lại em ấy cho cháu."
...
Không, tôi ứ quen cái thằng max tử tế này đâu. Mà WTF!!! Đây có phải hội nghị bình phẩm tính cách con người đâu!! Chốt đi chốt lại chỉ xoáy vào tôi là sao!!!
Bố mẹ tôi nhìn nhau rồi lại nhìn tôi. Bố tôi ấy, bình thường là người ít nói nhưng không phải là người lạnh lùng. Thế nhưng về phương diện tình cảm của tôi, bố chưa bao giờ quan tâm đến, sự thật.
Về mẹ thì khỏi nói, tôi chỉ trông chờ vào quyết định của bố.
Tất nhiên là bất thình lình nên phải giật mình trước rồi mới vui sau.
"Đây."
"Gì mẹ?"
Mẹ tôi đưa tôi một bọc to, mở ra thì thấy toàn thiệp trắng.
?? (Ơ v Ơ)??.
"Đi mà phát thiệp cưới. Nhanh rồi nhớ về ăn trưa."
?? (Ô w Ô)??.
Chưa kịp thắc mắc đã bị mẹ đá bay ra ngoài. Cáu bẳn mở cái thiệp ra, đập vào mắt đã là dòng chữ lấp lánh ánh vàng: Sở Vương Thư và Gia Phong Tâm.
Thiệp cưới?
Có cần nhanh thế không???
"Hai bên thông gia gặp nhau sắp xếp hết rồi, hôm nay chỉ là làm màu thôi."
Ghé tấm thiệp gần mũi, tôi hít một hơi. Thơm ghê, đúng cái mùi tôi thích. Tôi chưa từng mơ sẽ có ngày được cầm thiệp của chính mình với hắn.
"Mít ướt, lại đây anh ôm."
Như đứa bé mới tập đi, tôi lững thững chậm chạp sà vào lòng hắn. Tôi khóc nhưng tim không đau như trước, tim này đang đập rộn ràng vì hạnh phúc. Hạnh phúc quá tôi không thể cười nổi đành phải khóc."Thích mặc váy hay vest?"
"Vest."
"Trắng hay đen?"
"Trắng."
"Trắng tinh hay trắng ngà?"
"Trắng tinh."
__________
Chúng tôi qua Pháp đăng kí kết hôn tiện thể mời bên nhà hắn dự cưới. Xong xuôi thì về thành phố A để tổ chức.
Xem danh sách khách mời, tôi choáng không kể hết. Chỉ với sáu năm, hắn đã quen được toàn bộ số doanh nhân cực kì nổi danh này sao?
Chắc chắn sáu năm qua hắn đã cố gắng rất nhiều.
Vương Thư một thân vest đen, mái tóc vàng dưới nắng ấm ánh lên dịu dàng, chờ đã... Ra là từ bé hắn nhuộm sang đen chứ màu tóc thật là vàng???
"Hôn đi!! Hôn đi hôn đi!!"
Đám đông ở dưới thúc giục ồn ã làm tôi nôn nóng, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.
Cái này thấy trong phim rồi!! Nhưng mà!! Bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm thế này thì sao mà hôn được!!
"Không hôn." - Lời nói của hắn xé ngang tất cả.
Sau đó thì mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, quẩy, quẩy và quẩy.
"Chả có châu báu ngọc ngà gì, cho anh cái này."
Tôi không ngờ Thu Sơ sẽ đến, dáng người nhỏ nhắn nhưng điện nước đầy đủ. Chiếc váy đen xẻ sâu để lộ rãnh ngực quyến rũ, bên eo đính kim cương lóng lánh đầy kiêu sa.
"Lễ cưới của người ta, chị đi tặng dao găm là có ý gì?"
Tôi nhận ra bản mặt hầm hầm của thằng Vân nấp sau chị nó.
"Chúc hạnh phúc, bao giờ li hôn, bảo tôi." - Nó gầm gà gầm gừ từng chữ.
Chưa kịp xù lông lên thì vang lên là một giọng nói của thiên thần!! Bé Ngân!!!
"Anh Tâmmmm!!!" - Giọng nó cute phát sợ!! - "Hì hì, hai người trăm năm hạnh phúc nhé!!"
Bé Ngân quấn quít bên tôi, cái mặt thỏ con cứ cọ cọ má tôi cưng phát hờn. Quấn được mấy phút nó liền lăn sang quấn lấy thằng Vân. Hmm, bọn trẻ bây giờ kết bạn nhanh nhoay nhoáy. Bé Ngân cũng thật rộng lượng, mới hôm nào bị đẩy ngã sấp mặt lợn thế mà không hề chấp nhặt.
Hm, lớn rồi.
"Thôi xin phép, bọn tôi về trước, hạnh phúc trăm năm. Dao này để khi nào hắn ngoại tình, cứ cắt phăng một phát là OK."
"Cám ơn cô." - Khi thấy Thu Sơ đã bước đến cửa ra, tôi chợt nói to - "Cám ơn cô!! Chắc chắn cô sẽ tìm được người đàn ông tốt nhất quả đất!!!"
Thu Sơ vừa đi thì từ cửa tiến vào là hai tên: Dư cùng Phụng.
Tôi xòe hai bàn tay trắng hồng ra.
"Không có đừng đòi."
"Tiễn khách."
"Cái thằng này!! Chồng!! Xử nó!!"
Và bị chúng nó tậu rượu quên trời đất, hahahaha bay bay, lên bầu trời rồi lại bay bay...
Bay lên cao như con ngao~
Tôi say quắc cần câu mất rồi, mệt lừ nhắm mắt.
_________________Đến lúc mở mắt ra, đã thấy mình nằm trong một căn phòng tràn ngập sắc đỏ.
Ôi ôi kệ đi, giờ phải tìm cái gì uống cho mát óc đã. Tôi bước xuống giường, đi ra phía cửa, mới chạm tay nắm thì cửa đã bị đẩy vào.
"Uống."
Nhận lấy cốc nước tôi uống a uống.
"Tắm đi."
"......"
Chờ đã, để tôi ngẫm nghĩ một chút. Bây giờ là màn động phòng hoa trúc trong truyền thuyết!!????
Có nên bỏ trốn?
"Không cần nữa."
Trong lúc tôi tìm đường thoát, hắn nhanh nhẹn bế bổng tôi, quẳng một phát lên giường.
Kiên nhẫn giằng co kéo tuột lớp chăn của tôi ra, hắn áp ngực trần lên lưng tôi. Mạnh mẽ ghì chặt tôi vào lòng không cho nhúc nhích.
Ngực trần của hắn rắn rỏi mà nóng bỏng, cách một lớp áo sơ mi mà tôi còn cảm nhận rõ. Càng lúc càng nóng khiến tôi cũng muốn nóng theo!!
"Á!!"
Môi hắn mím vành tai của tôi!!!! Aaaaa!!!!
Tay vươn ra đẩy mặt hắn bị hắn giữ lại rồi nâng lên như báu vật, tỉ mỉ hôn lên từng ngón, đặc biệt là chiếc nhẫn vàng khắc dòng chữ [TloveT] tinh xảo.
Tôi nắm lại tay hắn, kề môi mình, cũng đặt cái hôn lên chiếc nhẫn. Tôi hỏi hắn.
"Yêu hay thích?"
"Yêu."
"Mãi mãi hay suốt đời?"
"Mãi mãi, suốt cuộc đời."
"Chắc không?"
"Chắc như Hari."
Đệch!! Đến lúc này còn nhây được!!!
"Mà lúc nãy... anh nói không hôn... Có ý gì..."
Ngả người vào khuôn ngực trần ấm áp, tôi ca lên cái giọng chua lét.
"Bởi vì."
Xong ngón trỏ của hắn nâng cằm tôi lên, tôi hiểu điều chu môi ra.
"Hự.. hahaha..."
Nhìn cái tên khốn nạn kia ôm bụng cười ha hả, tôi đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ. May mà không bày ra cái dạng này trước đám đông!! Không thì nhục chết mất!!
Tôi vùng lên, sư tử ngoạm, ngoạm vai hắn một cái. Hắn đáp trả xé toạc áo tôi ra. Tôi sợ hãi bỏ chạy nhưng vặn mãi không mở được cửa, hắn cười đắc ý giơ lên chiều khóa.
Tôi la hét cứu mạng.
Hắn nói:"Được, nhưng phải giữ sức để tí còn rên."
Tôi nói:"Phản rồi!! Quân tạo phản!!"
Hắn nói:"Triều Gia đã sụp, mau đầu hàng." Hắn tiến đến tay đã chạm vào thắt lưng của tôi. Tôi bảo:"Pi xà, thần tự làm được!!". Hắn lắc đầu không chấp nhận.
Tôi khóc, than lên:"Đau chết mất!!!!".
Hắn thản nhiên buông xuống:"Thêm 2 hiệp nữa.".
"MẸ ƠI CỨU CON!! CON KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNG!!!!"
______________
Bên ngoài:
"Nghe thấy gì không ông nó ơi?"
"Phòng cách âm, chịu thôi."
Sở Vương Lãnh cùng Thu Vũ Vũ đứng nhìn bên thông gia cùng Lan Lan đang dí tai nghe lỏm không khỏi buồn cười.
"À, chết!!"
"Sao??" - Vương Lãnh lo lắng nhìn vẻ mặt sợ hãi của vợ mình.
"Vương Thư nhờ em đặt sẵn ba con sói mà em quên!!"
Nghĩ đến cảnh lần đầu chỉ có bôi trơn mà không có ba con sói. Vào trực tiếp không một sự "ngăn cách"....
Hmmmm....
Một trận gió lạnh từ quái đâu đến... a... rát tâm hồn một chút.
_______ Chính văn hoàn_____________
____ Tác giả thành công trút bỏ gánh nặng, cảm ơn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]