Người tôi yêu tỉnh giấc vào lúc trưa hay ban chiều và thường có thói quen thích nuông chiều.
"Mày ngủ thêm thì cái mô hình kia bay đầu con ạ."
Thức thời là một trang tuấn kiệt.
À không, là do tôi vâng cha yêu mẹ nên mới bật dậy thật nhanh thôi!
Mà tôi nhận ra, hình như tôi chưa được hưởng cái hạnh phúc trong mơ...
Nằm lại, tôi nghiêng đầu sang một bên, ngậm ngùi dành ra thời gian để sống chậm lại, để suy nghĩ về đường đời, nhân sinh, nhân thế,..,..
Lật lại vấn đề cũ, một đứa trẻ có hạnh phúc gì?
À tôi quên, tôi cấp 3 rồi.... huhuhuhu...
Tôi lỡ lớn rồi, tôi lỡ trưởng thành rồi, tôi lỡ phá vỡ vẻ baby thương hiệu, để lập nên sự ngầu lòi bá đạo.
Các bạn buồn không? Thất vọng về tôi không?
"Thư à, Tâm không có nhà đ--"
"Á Thư ơi hachimaaaaa!!!"
Dùng tốc độ ánh sáng đạp bay chăn, xỏ dép, chạy ra ngoài.
"Th---" - Tôi ngưng lại, không thôi thất vọng về hình ảnh trước mắt, giận dỗi nói -"Mẹ lừa con!! Thư nào!! Làm gì có Thư!!"
Dậm chân bịch bịch bày tỏ nỗi lòng tan nát của phận người vừa bị đem niềm vui ra chà đạp, một phận người đen đủi, một phận người bất lực nằm vất vưởng bên đường đời nghiệt ngã. Chỉ chực chờ một chuyến xe trở kim cương đi qua, đem cục kim cương to bự choảng vào đầu...
Như vậy tôi sẽ giàu to.
Khụ khụ, lạc đề thì phải?
"Tâm."
Tên tôi bất thình lình được gọi. Đang nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-thang-con-nha-nguoi-ta/2867473/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.