Lúc Biên Bá Hiền mở cửa, người bên ngoài đang cúi gằm.
Phác Xán Liệt đứng đó, vành mũ lưỡi trai đen đè cực thấp, đôi mắt nhìn về cậu đã xuất hiện quầng thâm.
“Bá Hiền…” Phác Xán Liệt ấp úng, nâng mắt không dám nhìn cậu.
“Bao lâu không ngủ rồi?” Biên Bá Hiền khẽ nhíu mày.
“Không lâu lắm.”
Biên Bá Hiền chỉ nhìn hắn, qua một hồi mới mở miệng: “Vào đi.”
Chỉ hai ba ngày không gặp thôi, Phác Xán Liệt đã thay đổi điệu bộ.
Hắn đi tới sofa ngồi xuống đầy quy củ, xếp mũ lên bàn, hai tay đặt trên đầu gối một cách mất tự nhiên.
“Tại sao không đến tìm em?” Biên Bá Hiền ngồi cạnh hắn, đau đáu nhìn cặp mắt mệt nhọc của Phác Xán Liệt.
“Sợ em mất vui.” Hắn miễn cưỡng cong khóe miệng, “Xin lỗi em.”
Biên Bá Hiền thấy hắn như vậy, hít sâu một hơi, “Tại sao xin lỗi?”
“…… Em đọc được rồi.”
“Thì sao?” Cậu chưa từng bắt gặp qua một Phác Xán Liệt ủ rũ thế này, “Là sự thật à?”
“Không phải.” Phác Xán Liệt cúi đầu, tóc mái dài thượt che phủ mắt.
“Xán Liệt,” Biên Bá Hiền tới gần nâng cằm hắn, ép hắn nhìn mình, “Em luôn tin anh.”
Phác Xán Liệt mừng rỡ đỏ cả mắt, giọng nói run rẩy, “Em đọc được rồi liệu có buồn không?”
“Em có gì phải buồn?” Biên Bá Hiền cười nhẹ tênh, “Buồn vì thái độ của anh đối với em hả?”
“Bá Hiền…” Phác Xán Liệt hít mũi sụt sịt, nước mắt chảy xuống theo gò má, “Anh sợ em mất vui, sợ em buồn, anh không quan tâm họ nói gì về mình đâu, nhưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-tao-cp-voi-ai-khong/396940/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.