Phác Xán Liệt nói năng thật lòng, Biên Bá Hiền không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lập tức giơ chăn lên chặn giữa hai người, che tầm mắt của họ, “Anh… anh mau mặc đồ vào đi.”
“Không được,” Phác Xán Liệt núp sau tấm chăn cười khẽ, “Anh còn chưa thấy của em mà…” Hắn cố ý giở trò lưu manh, kéo dài giọng nhưng không nói là ‘thấy’ cái gì.
“Phác Xán Liệt!” Biên Bá Hiền hiểu ý hắn, ngữ điệu vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
“Haiz, cứ cảm giác đã bỏ lỡ cái gì ấy, chẳng có sức thay quần áo luôn.” Thanh âm Phác Xán Liệt ngập mùi tiếc nuối.
“Kh-không có,” Biên Bá Hiền lắp ba lắp bắp, “T-tỉnh rượu rồi, c-cái ấy hết nóng rồi…”
“Phải làm sao đây?” Phác Xán Liệt duỗi ngón tay chọt chọt chăn, “Cứ cảm giác đã bỏ lỡ gì đó, cả người mệt mỏi lắm.”
“L-lần sau đi.” Biên Bá Hiền nói xong cũng hối hận, chỉ muốn đào cái hố để chui xuống, mình nói cái qué gì vậy!
Phác Xán Liệt không nhịn được cười thành tiếng, vươn qua lớp chăn vò mái tóc vốn đã rối như cái tổ quạ của Biên Bá Hiền, kế đó lăn một vòng xuống giường, trong giọng nói là niềm sung sướng khó giấu, “Chắc chắn lần sau nha!”
***
Bầu trời dần phất phơ mưa phùn, đan chồng chéo rồi đập lên cửa sổ, quấy nhiễu thế giới rạch ròi bất kham.
Phác Xán Liệt tìm bừa áo thun trắng trong tủ nhà Biên Bá Hiền, tròng vào, ánh mắt mải dính lên cái người vừa bước ra từ phòng tắm.
Tóc Biên Bá Hiền hãy còn nhỏ nước, bị hơi nóng xông quá lâu nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-tao-cp-voi-ai-khong/396937/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.