Nắng chiều xuyên qua cửa kính xe đậu trên vai Biên Bá Hiền, làm cậu phải nheo mắt, thoải mái rụt cổ.
“Ná nà na…” Phác Xán Liệt bên cạnh đang cầm lái, miệng ngân nga giai điệu không rõ tên, tựa như ánh mặt trời hiếm hoi của ngày đông, quấy nhiễu trái tim Biên Bá Hiền run rẩy.
“Mình đi đâu ạ?” Thanh âm của cậu cũng êm dịu theo.
“Mình đi…” Phác Xán Liệt còn chưa dứt lời đã bị ngắt ngang bởi một tràng tiếng còi dồn dập.
“Anh Xán Liệt!”
Tầm mắt Phác Xán Liệt dừng trên kính chiếu hậu, nhìn thấy Kim Chung Nhân sau đít xe mình.
Người nọ đang đỗ xe, thò nửa thân trên ra từ cửa sổ, phấn khích vẫy tay về hướng này.
Từ khi Phác Xán Liệt đột ngột tỏ tình, Kim Chung Nhân đã nghẹn muốn xỉu rồi. Trong lòng tích trữ trăm ngàn vạn thắc mắc, nhưng vừa hỏi Phác Xán Liệt dăm ba câu đã bị đuổi đi, còn thuận tiện bị cảnh cáo không cho y tìm Biên Bá Hiền hỏi lung tung.
Mặc dù Phác Xán Liệt bảo đảm năm lần bảy lượt rằng chỉ cần hai người họ ở bên nhau, thì sẽ từ từ giải thích với Kim Chung Nhân về mọi chuyện, nhưng y vẫn không kiềm nổi lòng hiếu kỳ.
Đến khi y chuẩn bị sẵn sàng mà tìm tới Ngô Thế Huân – người y tự cho là “đồng bệnh tương liên” chẳng biết gì giống mình để tố khổ, lại bị báo cho hay đối phương sớm đã nắm hết thảy trong lòng bàn tay từ lâu.
Lúc biết được thông tin này, đầu óc Kim Chung Nhân vang sấm đùng đùng, nổ y đến phát ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-tao-cp-voi-ai-khong/396935/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.