Cơn mưa chậm rãi sà xuống. Mưa vào tháng bảy tháng tám thường rất lớn, đi đôi với tiếng sấm rền vang, hung hãn nện vào lòng Phác Xán Liệt.
Ngô Thế Huân gọi điện cho Biên Bá Hiền, mà Phác Xán Liệt thì đang siết lấy di động, đợi gã gửi tin nhắn qua, căng thẳng tới nỗi chân run lẩy bẩy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngoại trừ tiếng tích tắc của quả lắc đồng hồ thì hắn chẳng nghe thấy nổi cái gì.
“Brrr…” Vào lúc di động rung lên giây đầu tiên, Phác Xán Liệt đã vội vã bắt máy.
“Sao rồi?!”
“Đừng gấp thế.” Ngữ điệu Ngô Thế Huân bình thản, “Anh Bá Hiền che đi bằng kem thôi.”
Nghe được đáp án, Phác Xán Liệt lập tức thở hắt ra, rốt cuộc cũng thả lỏng người dựa vào ghế sofa. Chí ít điều này chứng minh, họ cũng không hẳn là không có mối liên hệ nào.
“Có điều…” Ngô Thế Huân cố ý kéo dài giọng, “Em hỏi anh Bá Hiền sao không xóa đi, ảnh nói ‘tại sao phải chịu đựng cơn đau xóa hình xăm vì Phác Xán Liệt, coi như là một món trang sức râu ria thôi’. Ông anh à, tình hình hiện giờ không ổn lắm đâu.”
Lại là ‘râu ria’. Phác Xán Liệt cảm thấy mình như một quả bóng xì hơi, mới được lấp đầy bởi niềm vui sướng vì hình xăm hãy còn, lại bởi một câu của Biên Bá Hiền mà biến mất bặt vô âm tín.
Hóa ra là không để tâm thật, chỉ xem nó như một dãy ký hiệu chẳng mang ý nghĩa gì nên mới giữ nó lại. Hắn siết nắm đấm rồi lại buông ra.
Lâu thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-tao-cp-voi-ai-khong/396926/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.