Hình như người trong xe đã phát hiện ra mình nên đang nhấn còi xe.
Biên Bá Hiền nhích từng bước một qua.
“Chào buổi sáng… Xán Liệt.” Tựa hồ cảm thấy xưng hô “tiền bối” có hơi thân thiết quá.
Phác Xán Liệt chỉ đồng hồ đeo tay: “Mấy giờ rồi? Không có khái niệm thời gian à? Giờ mới ra ngoài, không sợ tới trễ à? Biết tôi đợi cậu bao lâu chưa?”
Dưới những câu hỏi liên hồi, Biên Bá Hiền nhanh chóng lên xe thắt dây an toàn ngồi ngay ngắn.
“Mau kêu công ty sắp xếp cho cậu một ký túc xá thuận đường với tôi, rời nhà rồi còn phải tốn hết nửa tiếng đến chỗ cậu, phí giờ ngủ của tôi.”
“Thật ra đâu có cần tiền bối tới đón em.” Biên Bá Hiền nhỏ giọng lầm bầm. Nhưng vẫn bị Phác Xán Liệt nghe được.
“Cậu tưởng tôi muốn? Chẳng phải vì công ty bắt tôi tới đón cậu à, nói cái gì mà ban đầu phải xây dựng tính cách tốt, tôi ngủ thêm một lát bộ không tốt sao?”
Người bên cạnh im lặng, Phác Xán Liệt quay sang thấy cậu đang cúi đầu, ý thức được giọng điệu mình khá là nghiêm khắc, bèn mềm giọng bổ sung một câu: “Lần sau phải xuống lầu trước bốn mươi phút, cỡ lúc đó tôi sẽ tới, mong mỗi lần tôi tới cậu có thể đứng đây đợi tôi, tôi ghét nhất chờ người khác.”
“Ò…”
Biên Bá Hiền ngắm cành lá tiêu điều ngoài cửa sổ, chẳng biết quyết định của mình là đúng hay sai. Về việc hợp tác, nội tâm cậu rất mừng rỡ tràn trề mong đợi, nhưng hình như cậu quên cân nhắc đến cảm thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-tao-cp-voi-ai-khong/396910/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.