Đến tháng cuối thai kỳ, cơ thể chị Khuê bị suy nhược nặng. Chị yếu đến mức không đi nổi nữa, phải nhập viện, nằm im một chỗ để các bác sĩ tiện bề theo dõi. Được cái tính chị lạc quan nên chị vẫn hay nói, hay cười, coi như cũng an ủi được anh Kiệt phần nào. Chỉ là, nhìn gương mặt gầy rộc của chị, anh vẫn không kiềm được mà rơi nước mắt. Chị thấy vậy liền quát chồng: 
- Ơ kìa? Ông anh buồn cười thế nhể? Khóc cái gì mà khóc? Sống trên đời phải lạc quan lên chứ! 
Anh Kiệt buồn bã quay mặt nhìn ra cửa sổ, tránh để chị Khuê thấy mình yếu đuối. Chị chau mày hỏi: 
- Lại dỗi vợ hả? 
Anh Kiệt lắc đầu. Chị Khuê tiếp tục hỏi: 
- Không dỗi vợ sao không thèm nhìn vợ? 
- Vợ hỏi cũng không đáp luôn. Láo thực sự! 
- Hay là ở ngoài cửa sổ có con nào xinh tươi hơn hả? Mải ngắm nó thành ra câm như hến rồi. 
Anh Kiệt rầu rĩ đáp cho xong chuyện: 
- Ừ. 
- Vậy cũng tốt. Đợi em đẻ xong, anh rước con đó về, nhờ nó chăm Úp và Sọt cho. 
Chị Khuê chỉ muốn trêu chồng cho bầu không khí bớt căng thẳng, không ngờ lại khiến anh Kiệt nổi đoá: 
- Em im đi! Em làm sao mà anh phải rước người đàn bà khác về chăm con? 
- Em… em chỉ nói vui thôi mà… 
- Vui đâu chẳng thấy, chỉ thấy tầm bậy. 
Anh Kiệt mắng vợ. Chẳng thấy chị Khuê nói gì nữa, anh còn tưởng chị dỗi chồng. Ai ngờ một lúc sau quay lại, anh thấy mắt chị đã nhắm nghiền. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-qua-roi-mau-lay-chong-thoi/1036968/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.