Khánh thấy những lời hoa mỹ của Khương giả trân vô cùng, cứ như thằng chó đang xỉa đểu Khánh vậy. Chị Khuê có vẻ cũng khó chịu, chị bảo: 
- Gớm, mày cứ nói luôn là triết lý của em làm anh bừn ẻ cho nó ngắn gọn, xúc tích. Toàn dân quê với nhau mà dài dòng, lê thê, mất thì giờ, mắc mệt! 
Khương nhẹ nhàng phân tích: 
- Quê thì nó cũng có nhiều kiểu quê, chị quê kiểu hai lúa phèn ỏ không có nghĩa là người khác không được quê kiểu quý tộc sang chảnh. Chị hiểu hôn? 
- Hôn hôn cái gì mà hôn? Mới xa quê mấy bữa đã nhiễm cái thói ăn nói đỏng đảnh ở đâu thế? Điệu chảy nước luôn à! Mau đi vào vấn đề chính đi! Lâu la kề cà tao lại cho mày vào ô mất lượt bây giờ! 
Khương từ tốn nói chuyện với cả nhà. Anh thuật lại chi tiết tình hình hiện tại của Huệ, thừa nhận tình cảm mình dành cho Huệ chưa bao giờ phai nhoà, đồng thời xin phép gia đình cho mình đi bước nữa với Huệ. Nghe lời Huệ dặn tối qua, Khương gạt đi cái tôi của mình để thành thật thừa nhận sai lầm. Ba mẹ, anh chị mắng mỏ Khương thậm tệ, Khương không dám cãi lại. Khương sợ nếu Khương láo quá, mọi người ghét Khương thì sẽ ghét lây cả Huệ. Nếu như hôn nhân của Khương và Huệ không được mọi người thừa nhận, nếu như ba mẹ và anh chị không chịu cùng Khương đem trầu cau tới rước Huệ thì thiệt thòi cho nó quá. Vì Huệ, Khương chấp nhận mọi lời sỉ vả. Chiếc má phúng phính của Khương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-qua-roi-mau-lay-chong-thoi/1036944/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.