Thực ra thì Khánh cũng khá mệt mỏi, nhưng đâu đã đến mức lịm đi. Cô chỉ giả bộ chút xíu để được gần gũi với anh Kiệt hơn thôi. Khoảnh khắc được anh bế xốc dậy, trái tim Khánh tê rần. Mấy năm trước, Khánh tưởng rằng đàn bà muốn hạnh phúc thì phải lấy chồng đại gia và được chồng mua cho tất cả mọi thứ mình thích. Chỉ đến khi nếm trải trái đắng từ cuộc hôn nhân không tình yêu, Khánh mới nhận ra tiền bạc không phải là yếu tố chủ chốt để quyết định hạnh phúc. Những đồng tiền của Khương chỉ có thể làm Khánh vui chứ không thể đem tới cho cô một loạt những cảm xúc mãnh liệt như thời điểm hiện tại. Ở trong lòng anh Kiệt, Khánh thấy mình thật nhỏ bé, thật mong manh, và thật giống như một nàng công chúa. Cô cố tình buông thõng cánh tay, chủ ý giữ nhịp thở yếu ớt, mong sao có thể khiến người ấy thương mình hơn một chút, dù chỉ là thương xót thôi cũng được. Liệu anh Kiệt có thương Khánh không? Câu hỏi này khó quá! Khánh không có đáp án. Tuy nhiên, cô biết chắc anh lo lắng cho mình, một nỗi lo không hề xuất phát từ tình yêu mà là từ sự áy náy, nhưng đối với Khánh, thế là đủ rồi. Khánh cảm nhận được tiếng bước chân vội vã của anh, cả tiếng trái tim anh đập dồn dập nữa. Đầu óc Khánh mụ mị. Cô ước được ở trong vòng tay ấm áp của anh Kiệt mãi mãi. Tiếc rằng, vai diễn có hay đến mấy thì cũng sẽ đến lúc phải xả vai. Ước chừng sắp tới trạm xá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-qua-roi-mau-lay-chong-thoi/1036938/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.