...
Xoạch, cánh cửa vừa mở ra, thì...
- Aaa... Tiểu Hỏa Nhi yêu thương của mẹ, mẹ nhớ con muốn chết! Hu hu... - Một người phụ nữ lao đến bên nó, bà ôm chặt lấy nó. Đó là một người phụ nữ tuổi trung niên, tuy nhiên, bà rất đẹp và trẻ. Nó đã được nhìn ảnh của bà khi ở Trái đất, đây là mẹ ruột của nó - Ngọc Châu Bích Phượng.
Nó mải phân tích bà, nhưng bà ôm nó càng ngày càng chặt khiến nó ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn...
- Ách, dạ, dạ... con, khó thở quá...- Nó cố gắng nói rồi vươn tay ra. Khi nghe mẹ Phượng ôm chặt lấy mình rồi khóc nức nở, nó cảm nhận được một dòng suối ấm áp chảy vào lòng nó làm nó xúc động không thôi. Người mẹ đã sinh ra nó ở ngay trước mặt nó đây, có thể, trong mười tám năm ở Trái đất, nó không có nhớ về mẹ nhưng khi được mẹ ôm, ngoài cảm giác ấm áp kia, nó còn có cảm giác vô cùng quen thuộc, gần gũi.
- Ấy chết thật, mẹ xin lỗi con nhé, Tiểu Hỏa Nhi của mẹ, là do mẹ nhớ con quá, con có sao không? - Mẹ Phương vội vàng gỡ tay mình ra rồi lau nước mắt, ngập ngừng nói.
- Mẹ.. - Nó sụt sịt gọi tiếng " mẹ ", mắt nó cay cay.
Nghe tiếng mẹ được phát ra từ miệng, mẹ Phương vui mừng không thôi, bà nhớ cái tiếng gọi này lắm rồi, ngày nào bà cũng mong nhớ đứa con gái cưng của bà, giờ nó đã về bên bà rồi, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-nhoc-can-em-chon-ai/2545270/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.