Lau đi giọt nước mắt...
Mỉm cười mà đón nhận...
......
------------
Sau một hồi suy tính gì đó, ả Vân đưa nó ra khỏi trụ sở. Ra đến cổng trụ sở, ả bắt một chiếc taxi màu xanh rồi đấy nó ngồi vào bên trong.
Trên đường đi, đi qua một cửa tiệm bánh ngọt, ả kêu người lái xe dừng lại rồi tự mình và mua một chiếc bánh nho nhỏ sau đó để lại vào trong chiếc cặp nhỏ của nó. Sau một hồi ngẫm nghĩ, ả để tiếp cả mớ giấy tờ kia vào hết trong chiếc cặp của nó. Xong xuôi hết, ả nhìn nó, rồi lại lắc đầu, nhếch môi.
....
Chiếc xe taxi màu xanh dừng trước cửa nhà của sáu anh...
King koong...
....
- A, chào tiểu thư Vân, cô vào đi ạ! - Người giúp việc thấy ả Vân vội đứng nép sang một bên, ánh mắt liếc về phía nó đang ngủ say.
- Ừ, các anh ý có mặt đầy đủ trong nhà chứ? - Vân nghiêng đầu hỏi.
- Dạ, có đủ ạ! - Người giúp việc cung kính.
Ả chỉ cười một tiếng rồi đỡ nó và trong nhà...
Sáu anh và bà Phương đang ngồi coi truyền hình ở phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa, tất cả cùng quay ra thì thấy Vân đang đỡ nó và đưa vào nhà...
- Nhóc bị sao vậy? - Long vội hỏi.
- À, chẳng qua là vừa nãy, lúc em đi dạo quanh phố thì gặp em ấy. Em có.. mời Nhi về nhà chơi. Nhi đồng ý. Thế là hai tụi em bắt taxi về đây. Chắc là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-nhoc-can-em-chon-ai/2545256/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.