Sau khi được cứu về, nó có cảm giác nó không nhớ cái gì đó nhưng,thiệt, vẫn chỉ là rất mơ hồ... ây da..lục tung cả đầu vẫn không nhớ ra luôn nè!Đừng nói là nó bị đãng trí nha~ Nó còn trẻ trung tươi tắn lắm a...
Ảo giác! Nhất định chỉ là chút ảo giác thôi!!
Hừm...mấy ngày hôm nay, đối với nó thì khá là thuận lợi, không gặp trắc trở hay biến cố gì hết.Việc đối diện với sáu anh là khó nhất nha! Ây da, cứ đứng trước họ là dường như nó không bình tĩnh được, không tự nhiên được như trước nữa....... hay sao ý!
Thư thì khi thấy bóng dáng nó trở về, cô khóc... ách..khóc như mưa, nước mắt và..ừm..cả nước mũi chảy ra tùm lum a...làm nó một đợt nổi da gà... hic..vì ặc...nước mũi của Thư chảy hết ra áo nó..hức.... Nó biết Thư cực kỳ coi trọng nó và nó cũng cực kỳ coi trọng Thư. ở trong trường này,nó cũng không hay nói chuyện với ai hết, lâu lâu mới nói được vài câu với mấy người khác thôi, nó với Thư toàn rủ nhau ra một góc ghế mát,mua đồ ăn rồi tám, mà nó và Thư đã tám thì á, thôi rồi, không bao giờ để ý giờ giấc gì hết trơn, tám trên trời dưới đất, tám xuyên mặt trăng xuyên lên cả sao hỏa... (Hime-ka: -.-)
-------------
Sáu anh kia thì sau khi đưa nó về an toàn liền gọi Như tới ngay và luôn!...
-Nói, tại sao em phải làm như vậy? Nhi không hề gây tổn hại gì tới em mà đúng không? - Nhật nhàn nhã uống trà, không nhìn Như.
-Anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-nhoc-can-em-chon-ai/2545233/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.