Tháng 11 thời tiết trở lạnh , từng cơn gió lạnh buốt thổitung chiếc rèm của ô cửa sổ Uyên Nhi ngồi học bài bỗng nhiên rung mình vì lạnh, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ cô rất muốn biết hiện giờ ở nhà cha mẹđang làm gì có nhớ cô không ? Bảo Ngọc từ ngoài bước vào thấy Uyên Nhi buồn bãnhìn ra ngoài cửa sổ biết bạn đang nhớ nhà , Bảo Ngọc tới gần ngồi xuống cạnhUyên Nhi an ủi
- Cậu nhớ nhà à ?
Quay lại nhìn Bảo Ngọc , Uyên Nhi buồn bã gật đầu
- Ừ mình nhớ cha mẹ
Rồi cô chợt nhớ ra đã nhập học lâu như vậy nhưng cô chưa baogiờ thấy Bảo Ngọc gọi hay nhắc gì đến gia đình cả , Uyên Nhi tò mò nhìn Bảo Ngọc
- Sao mình chưa baogiờ nghe cậu kể về gia đình với mình ?
Nghe xong câu hỏi đó khuôn mặt Bảo Ngọc trở nên buồn bã mệtmỏi , Uyên Nhi thấy bạn như vậy thì nghĩ là mình đã hỏi sai gì đó nên rối rít cảlên
- Mình nói sai gì sao, sao bạn buồn vậy ?
Mỉm cười nhợt nhạt Bảo Ngọc lắc đầu cầm tay Uyên Nhi nói nhỏ
- Mình sẽ kể cho cậuvề gia đình mình nhưng hứa với mình nghe xong cậu đừng ghét mình nha
Uyên Nhi khó hiểu gật đầu , Bảo Ngọc thở dài bắt đầu kể
- Gia đình mình có bangười , cha mình , mình và …
Đến đây Bảo Ngọc dừng lại một chút giọng nói nghẹn ngào ,Uyên Nhi nắm lấy tay Bảo Ngọc thật chặt , Bảo Ngọc hiểu ý mỉm cười nhẹ nhàngnói tiếp
- Và chị gái của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-ho-cai-em-la-cua-anh/91910/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.