Bữa cơm gia đình đầm ấm hạnh phúc , trên bàn đầy những mónăn ngon lành thơm phức nhưng Uyên Nhi không muốn ăn một chút nào cả . Bảo Ngọcthấy Uyên Nhi như vậy cô liếc mắt lườm Uy Vũ một cái rồi gắp một miếng sườn vàobát cô ấy
- Cậu ăn đi sao ngồithừ người ra vậy ?
Uyên Nhi cười gượng lắc đầu buông đũa trong tay xuống
- Mình không ăn nổi nữa
Bảo Ngọc hiểu ý không nói gì nữa chỉ cúi đầu ăn cơm , UyênNhi đứng dậy hướng phía cha mẹ cô nói
- Con no rồi con xinphép lên phòng trước
Mỹ Anh thấy con gái có vẻ mệt bà quan tâm hỏi con
- Nhi con không khỏehả ?
Không lẽ dáng vẻ hiện giờ của cô tệ như vậy sao ? Uyên Nhi cốnở một nụ cười trả lời
- Con hơi đau đầu nghỉmột chút sẽ không sao ạ
Nói xong cô cố ý liếc nhìn Uy Vũ muốn xem anh có chút lo lắngnào không nhưng chỉ thấy anh đang chăm chú nói chuyện và gắp thức ăn cho cô gáikia , Uyên Nhi chán nản quay đi rồi bỏ lên phòng .
Thấy cô bỏ đi Uy Vũ mới ngừng cái trò yêu đương giả tạo đếnphát buồn nôn ấy , anh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô , gần đây cô ăn rất ítvà cũng không còn cười vui vẻ như ngày thường nữa cô không khỏe sao ? Anh đưa mắtnhìn Bảo Ngọc thấy cô ấy vẫn thản nhiên ăn uống thi thoảng lại nhìn anh cười đếnchói mắt , anh chắc chắn cô ấy biết gì đó lát nữa nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-ho-cai-em-la-cua-anh/2141793/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.