Ông mặt trời
ban trưa đang hùng dũng lan toả những tia nắng gay gắt, khắc nghiệt xuống khắp
mọi nơi. Chúng cố len lỏi qua tàn lá dày của cây bàng già nua, to lớn khiến mắt
tôi loá đi. Che đi thứ ánh sáng ấy, tôi
vô tình bắt gặp vết sẹo nhỏ hình chữ X trên mu bàn tay mình. Ngồi thẫn thờ trên
chiếc xích đu, tôi lại bồi hồi nhớ đến cái quá khứ không mấy vui vẻ ngày còn nhỏ.
Nó khiến tâm trạng tôi chợt chùng xuống. Nếu ngày trước không có người ấy thì
có lẽ tôi và một cậu con trai lạ mặt đã bị bọn bắt cóc cho xuống Quỹ Môn Quang
thăm Diêm Vương rồi chứ chẳng còn cơ hội nào mà đoàn tụ với gia đình cũng nên.
Chợt một giọng nói nho nhỏ vang lên bên tai làm tôi chú ý:
- Mặc vào. Kẻo
cháy da chị đấy!
Khẽ quay người
sang, tôi có chút bất ngờ. Trước mắt tôi là một cậu nhóc chừng 5,6 tuổi đang cầm
trên tay một chiếc áo khoác đưa về phía tôi. Bên ngực phải chiếc áo khoác là
hình chú chim bồ câu trắng với dòng chữ “Mái ấm tình thương Ánh Mai” (Cái này tự
chế nha. Hông có thiệt âu ==”) Nhận lấy chiếc áo,tôi khẽ cười, xoa đầu cậu.
-Đây là áo đồng
phục mới của mái ấm mình à?- tôi nhẹ hỏi
Hai má cậu bỗng
hơi ửng đỏ. Cậu gật đầu lia lịa như sợ tôi không thấy vậy. Nhanh chóng khoác
chiếc áo ấy lên người, tôi thấy mình thoáng vui vẻ hơn.
- Chủ nhật tuần
nào con cũng tới thăm bọn trẻ trong mái ấm. Khả Nhi!Con thật có lòng quá!- Một
cô bảo mẫu đã đứng tuổi,tay xách rổ quần áo đã được giặt sạch sẽ, tươi cười bước
tới gần tôi.
- Dạ ^_^! Chuyện
con nên làm. Dù gì con cũng nợ một mạng với mái ấm này mà
Tôi cố nở nụ cười gượng gạo, che giấu đi nỗi sợ,
đau xót đang quấn chặt lấy tim tôi. Đưa đôi mắt ánh lên nỗi xót xa, cô khẽ thở
dài. Bởi cô hiểu được trong thâm tâm tôi đang nhớ tới và nhắc tới chuyện gì. Vì
ngày trước cô chính là bảo mẫu của ân nhân cứu mạng tôi. Bước ra khỏi trại mồ
côi, tôi leo lên chiếc ngựa sắt màu hồng xinh xinh của mình mà phóng về nhà.
Tôi không muốn nhớ. Tôi muốn quên khuấy cái quá khứ chết tiệt ấy đi. Nó khiến
trái tim tôi dằn vặt, khó thở không chịu được. Càng nghĩ tôi càng điên cuồng
lao vun vút trên đường. Chợt “Rầm”. Ôi giời ơi! Chuyện gì đang xảy ra thế này.
Đầu tôi quay mòng mòng, chẳng còn xác định được mô tê gì cả. Bỗng một giọng nói
lạnh lùng vang lên, kéo tôi về thực tại:
- Bộ muốn tự tử à? Hay đui rồi?
“Người gì mà
vô duyên thế?” Tôi bực dọc nghĩ. Khó chịu ngước lên, tôi liền sững sờ trong vài
giây. Người đâu mà đẹp trai thế không biết!Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sáng ánh
lên sự thông minh nhưng lại rất băng giá, không một chút cảm xúc. Nhưng chỉ
trong vài giây thôi nhá! Đứng phắt dậy, tôi suýt ngã uỳnh xuống đất. Thì ra
chân bị kẹt dưới bánh xe đạp nên bị trẹo mất rồi. Còn con ‘chiến mã’ yêu quý của
tôi thì… Tôi chẳng muốn nói đến hình dạng nó lúc này chút nào hết á. Tan tành,
tã tơi không lời tả xiết T.T. Tôi đùng đùng tức giận phản kháng như hét vào mặt
hắn
- Anh quá đáng vừa thôi nha? Không xin lỗi
thì thôi còn xỉ vả người khác à?
Hắn nhăn mặt bịt
lỗ tai mình lại, nói như vẻ mình rành luật lắm. Cái mặt đáng ghét, chỉ muốn đấm
vài phát cho đỡ tức:
-Cô có tin tôi
kiện cô tội phá rối công cộng không hả? Thấy mọi người nhìn cô như thú lạ
không?
“ Thú lạ???”
Tôi uất đến nghẹn họng. Hắn…Hắn… Áaaaaa. Bực bội quá đi. Lòng tôi nóng chẳng
khác gì mắc-ma đang phun trào cả.
- Anh…. Tôi kiện anh tội phỉ bang người
khác bây giờ.
Chợt hắn khựng
lại nơi dòng chữ trên chiếc áo khoác đồng phục trên người tôi. Đôi môi hăn uốn
cong một nụ cười đẹp mê li nhưng đối với tôi bây giờ chả khác thái độ khinh thường
là mấy. Nhưng thực chất là thế mà. Chỉ có mấy con nhỏ hám trai đang bu quanh
chúng tôi mới ngất ngây thôi
- Mái ấm Ánh Mai? Cô là trẻ mồ côi à?
Hèn gì…Thật kém văn hoá
“ Chát” –Một
tiếng động kinh hoàng vang lên. Mọi người xung quanh im phăng phắc. Ngự trị
trên chiếc má hắn là vết lằn đỏ năm dấu tay ngoan. Và hiển nhiên chủ nhân bàn
tay ấy không ai khác ngoài…tôi. Tôi không thể kìm được cơn giận. Không ai có
quyền được xúc phạm mái ấm của người ấy. Chính người ấy đã hi sinh mạng sống để
cưu mang cái mạng nhỏ bé này, giúp đứa nhóc yếu đuối như tôi thoát khỏi tay bọn
bắt cóc tàn ác mà đoàn tụ với gia đình. Tôi đã hứa không để một ai xúc phạm tới
ngôi nhà thứ hai của tôi- Mái ấm tình thương Ánh Mai.
- Tôi cấm anh
nói như thế! Anh hiểu gì mà dám kết luận thế hả? Hồ Đồ!- tôi như gằn từng tiếng
trong cuống họng
Bất ngờ trước
hành động ấy, hắn giương đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn Khả Nhi tôi. Nhưng tôi
nào có sợ. Tôi cũng đứng chằm chằm nhìn hắn. Chợt một giọt nước mặn chát lăn
trên má tôi. Chết tiệt! Sao tôi lại khóc chứ! Xấu hổ quá! Đưa tay lau đi thứ nước
trong suốt, đắng cay đó, tôi kìm hãm mình không được khóc nữa. Rồi thì vô dụng
vẫn hoàn vô dụng. Tôi khóc còn nhiều hơn. Quay mặt tránh ánh mắt đã chuyển sang
ngạc nhiên từ khi nào của hắn, tôi dựng ‘chiến mã’ mình dậy, quay gót toan bỏ
đi. Nhưng rồi lại bị hắn giữ chặt lấy khuỷu tay. Quắc mắt nhìn hắn, tôi lạnh
lùng đe doạ:
- Bỏ ra! Đừng để tôi nhìn thấy anh!
Buông thõng câu
nói ấy, tôi giựt phắt tay ra, cố gắng đi cà nhắc càng nhanh càng tốt. Mặc cho tốc
độ của tôi bây giờ có thể sánh ngang với một chú Rùa được rồi. Tôi cứ thế bước
đi trong ánh mắt kinh ngạc lẫn khó chịu của các cô gái xung quanh rồi hoà lẫn
vào dòng xe cộ đông đúc của Sài Gòn, bỏ mặc hắn ngu ngơ chẳng hiểu rõ chuyện gì
ở đằng sau. Đương nhiên sau đó hắn như thế nào các bạn cũng biết rồi đó. Tức giận
như núi lửa chứ chẳng chơi.