- Bác sĩ, em tôi có sao không? - anh hai nó mừng ra đến mặt.
- Bệnh nhân đã tỉnh dần rồi. Mọi người cứ yên tâm. - bác sĩ cười thân thiện, vỗ vai anh nó rồi ra ngoài.
------------------------------------------------
- Giám đốc, giám đốc cô gái đấy tỉnh rồi! - thư ký chạy ba chân bốn cẳng vào.
- Chuẩn bị máy bay. - trong lòng hắn như lửa đốt, nôn nao hết cả lên, một nụ cười nhạt hiện trên môi. Cũng là lần đầu tiên hắn cười trong suốt thời gian 5 năm qua.
----------------------------------------------
- Ba, mẹ, anh hai, chị, anh Phong, Minh. - nó nhìn quanh căn phòng gọi từng người.
- Ba đây, con nghỉ ngơi đi để hồi ba nấu cháo đem vào cho ăn. - ba nó nắm lấy bàn tay nó, nở nụ cười nước mắt rưng rưng.
- Con chưa chết? Hay đây chỉ là ảo giác? - nó ngơ ngác nói.
- Diêm Vương mới trả mày về đó, ổng nói ở dưới mày quậy quá không chứa nổi nên tống mày lên lại đấy. - chị nó nói trêu nó, cả phòng cười rộ lên, nó cũng bất ngờ vì nó vẫn còn sống. Nhưng hình như vẫn còn thiếu một người.....Long.
- Em nó ổn rồi, hai bác, mọi người về nghỉ đi để cháu ở đây được rồi. - Phong nói, mọi người thấy thế cũng được để nó có không khí thoáng hơn nên đi về.
- Anh có thấy cậu bạn của em đâu không? - nó hỏi Phong.
- Ai? Người anh gặp bên Hàn khi ở nhà em? - Phong hỏi ngược lại, tay cầm cốc nước ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-cau-kia-toi-thich-cau/1984855/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.