Sáng sớm, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh mặt trời gay gắt chiếu vào khung cửa sổ nhưng hai con người vẫn không hề có ý định thức dậy. Cả hai quấn chặt chăn, cả người Đường Hinh Duyệt chui rúc vào trong lòng Phó Dịch Thần, ngủ ngon lành.
Chiếc chuông báo thức quên chưa kịp tắt, đến giờ liền kêu inh ỏi khắp cả căn phòng. Đường Hinh Duyệt rời khỏi lòng Phó Dịch Thần, chậm chạp lấy điện thoại lên xem, đã hơn mười giờ sáng nhưng rồi lại nhanh tay ấn nút tắt, cô lại chui tọt vào lòng anh, tiếp tục giấc mộng đẹp của mình.
Phó Dịch Thần bị tiếng chuông báo thức làm cho tỉnh giấc, giọng vẫn còn đang ngái ngủ lên tiếng: “Ngày nghỉ mà em đặt báo thức làm gì thế?”
“Em quên tắt.”
“Ngủ thêm một lát nữa.”
Không biết là vì lễ cưới tất bật nên mệt mỏi cần được nghỉ ngơi dưỡng sức hay vì hay lý do nào khác mà mãi đến tận trưa cả hai mới chịu rời khỏi giường.
Phó Dịch Thần đích thân vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho cả hai còn Đường Hinh Duyệt lại tranh thủ mà ngủ thêm một lát.
“Vợ ơi.”
Có vẻ từ sau đám cưới, Phó Dịch Thần rất hay gọi cô là vợ, như thể anh đã chờ đợi giây phút được gọi cô một tiếng vợ từ rất rất lâu rồi.
“Anh đợi em một lát, em xuống ngay đây.”
Đường Hinh Duyệt nghe anh gọi liền nhanh chóng rời khỏigiường đi vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà dùng bữa.
“Anh nấu gì thế?”
“Món em thích, mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyet-than/3494706/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.