Đường Hinh Duyệt đương nhiên hiểu những gì Phó Dịch Thần nói và hơn hết là cô tin tưởng vào anh tuyệt đối.
“Được rồi, anh làm việc đi.”
“Chỉ như vậy?”
“Nếu không thì sao? Em đến để xem anh làm việc có nghiêm túc hay không thôi.”
“Lắm trò.”
“Dạo này không thấy em đến bệnh viện. Sao thế, đổi đam mê à?” Phó Dịch Thần cất giọng hỏi.
“Bậy bạ.”
“Hửm?”
“Anh quên là anh đầu tư vào bệnh viện với điều kiện em là bác sĩ điều trị chính cho anh à.”
“Ừm.”
“Cũng từ đó mà công việc của em ở bệnh viện cũng tương đối ít, chỉ khi có các ca phẩu thuật khó cần sự cố vấn từ em hoặc chính em thực hiện ca phẩu thuật đó thì em mới đến bệnh viện.” Đường Hinh Duyệt giải thích cho anh hiểu về việc cô dần ít đến bệnh viện hơn lúc trước.
“Anh hiểu rồi.”
“Anh hiểu gì chứ, không phải cứ cắm đầu cắm cổ làm việc ở bệnh viện thì mới gọi là đam mê. Bây giờ em cảm thấy rất tốt nên tốt nhất là Phó tổng đừng có làm ra chuyện gì khiến em lo lắng, cứ bình bình an an như bây giờ là em hạnh phúc rồi.”
“Anh sẽ cố gắng.”
“Thôi anh làm việc đi. Em ra ngoài đi dạo một chút.”
“Anh kêu Dịch Dương đưa em đi nhé?”
“Không cần đâu, em tự mình lái xe đi.”
“Ừ, em lái xe cẩn thận.”
“Anh làm việc ngoan nhé. Tối gặp.”
Đường Hinh Duyệt tạm biệt Phó Dịch Thần, cô xuống lái xe đi dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyet-than/3485493/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.