Được đà, Phó Dịch Thần cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện kia. Đường Hinh Duyệt cũng vui vẻ trả lời nhưng được một lúc sau, cô cảm thấy hình như mình hơi nhiều lời rồi thì phải.
Đường Hinh Duyệt ho vài cái, hắn giọng: “Thế còn Phó tổng?”
“Hửm?”
“Anh thì sao?”
Phó Dịch Thần nhún vai, như có như không liền đáp: “Không có gì đặc biệt lắm.”
Đường Hinh Duyệt có vẻ không hài lòng với câu trả lời của anh: “Phó tổng không thấy câu trả lời của mình rất qua loa sao?”
“Thế Đường tiểu thư muốn biết chuyện gì về tôi?”
Nhất thời bị khỏi khó, Đường Hinh Duyệt đờ mặt ra, ai đời lại tự đưa mình vào ngõ cụt như Đường Hinh Duyệt như vậy chứ.
Phó Dịch Thần cười cười: “Cứ từ từ tìm hiểu, không cần vội.”
Đường Hinh Duyệt kiểu: “Tìm hiểu gì chứ, tôi vội bao giờ.” Nhưng cô chỉ dám nghỉ thầm trong lòng chứ không hề nói ra.
Đường Hinh Duyệt mở cửa xe bước xuống: “Cũng trễ rồi, Phó tổng lái xe về cẩn thận.”
“Ừ, vào nhà đi kẻo lạnh.”
“Tạm biệt.”
Phó Dịch Thần đợi bóng dáng nhỏ bé của Đường Hinh Duyệt khuất sau cánh cổng mới chầm chậm lái xe rời đi.
Tình hình của Tần Văn đã ổn định hơn, ở trong bệnh viện cả tuần liền khiến anh ta cảm thấy hơi tù túng liền muốn xin xuất viện để trở về nhà.
Theo thường lệ, hôm nay Đường Hinh Duyệt lại đến bệnh viện kiểm tra vết thương cho Tần Văn.
“Vết thương đang hồi phục khá tốt.” Đường Hinh Duyệt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyet-than/3456923/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.