Cảnh chùa Đông Lâm ở Lư sơn
Núi cao phả khí xanh,
Hang tối ngụ thần tích.
Vắng lặng vẳng tiếng tiêu,
Thác chảy xuôi róc rách.
Khách một mình ngao du,
Cứ đi mà quên đích.
Chẳng cần bắc cổng thông,
Lòng tự đã rành mạch.
Tư tưởng phá then cài,
Đạo không còn khoảng cách.
Sao khỏi dang cánh bay,
Vẫn lên trời một mạch?
Diệu đạt, hướng như nhau,
Ngộ được hơn "tam ích"[1].
Tuệ Viên [2]
[1] Theo Luận ngữ: "Ích giả tam hữu, tổn giả tam hữu. Hữu trục, hữu lượng, hữu đa văn, ích mỹ, hữu biền tịch, hữu thiện nhu, hữu biền nịnh, tổn hỹ." (Có ba loại bạn có ích, ba loại bạn có hại. Bạn ngay thẳng, bạn thành thật, bạn nghe biết nhiều là ích vậy. Bạn giả bộ uy nghi, bạn hay chiều chuộng, bạn khéo xiểm nịnh là hại vậy.)
[2] Bốn câu đầu bài thơ này tả cảnh sắc Lư sơn. Sáu câu tiếp theo, đặc tả tâm tình khi ngao du trong núi, đồng thời bộc lộ mục đích du sơn. "Khách" ở đây chính là chỉ thi nhân, ông một mình ngao du giữa núi rừng, đồng thời cũng suy ngẫm về huyền cơ diệu đế trong vũ trụ nhân sinh. Ông cho rằng lòng mình không có gì tắc nghẽn, nên chẳng cần khơi thông, tuệ tâm phá vỡ then cài, liền ngộ được đạo lý, không bị bất cứ thứ gì ngăn cách. Ở bốn câu cuối cùng, thi nhân đưa ra một câu hỏi: Làm sao mới có thể bay lên đến chín tầng trời mà không cần dang cánh? Câu này ý nói: Làm sao mới có thể siêu thoát ra ngoài cảnh vật, tâm du vô cực? Rồi ông lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen/109003/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.