Lâm Giang Bảo Ngọc quay đầu lại, vốn tính cách mạnh mẽ nhưng dáng điệu nữnhi vẫn mềm mại, nhất thời làm cho Đông Mạnh Thiên chấn động. Đâu cầnphải trùng hợp thế chứ, là ân nhân đấy!
Tim hắn đập loạn nhịp khi nàng cứ chăm chăm vào mặt hắn, ánh mắt rực rỡhơn sao đêm. Nàng dò xét từ trên xuống dưới Đông Mạnh Thiên, tuấn tú,rất tuấn tú... nhưng hắn có phải là thái giám ngự thiện phòng (phòngbếp, sao này mình sẽ dùng thế để dễ hiểu, không lạm dụng từ Hán Việtnữa) không? Hóa ra nàng lại tưởng nhầm Đông Mạnh Thiên là thái giám, hắn biết chắn chắn chỉ hận không một phát đập đầu chết cho rồi. Nhìn mộtlát nàng mới gật gù, hỏi hỏi:
- Ta là cung nữ ở phòng bếp, muốn đến để đưa đồ, ta đưa rồi nhưng lại không nhớ đường về, ngươi biết thì chỉ ta đi!
Càng về sau giọng nói càng nhỏ. Thái tử điện hạ giờ mới để ý trang phục nô tỳ nàng mặc trên người, gật gù rồi nói:
- Đi theo ta.
Nàng lại dám xưng hô ta ngươi với thái tử, chán sống rồi! Nhưng với suynghĩ của nàng, hắn chính là một tên thái giám. Cùng hắn đi đến ngự thiện phòng, sau đó nàng nghĩ gì đó rồi kéo tay áo hắn. Dù sao hắn cũng chảphải nam, càng không có đạo lí nam nữ thụ thụ bất tương thân. Cuối cùngnghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên nhờ hắn mọi chuyện sẽ nhanh hơn, thoát khỏicái nơi hoàng cung rộng lớn gấp nhiều lần tưởng tượng của nàng.
- Ta muốn nhờ ngươi tìm người giúp, sau này có chuyện gì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-truyen-kiep/2389774/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.