“Bần tăng pháp hiệu Ngộ Sắc!”
Y chắp tay, mặt hơi cúixuống, đôi môi mím nhẹ, giọng nói nhẹ như làn mây bay. Tuy chỉ là câunói giản đơn nhưng mang đến hơi thở thanh tao, như thể mang theo sự mêhoặc, khiến những người xung quanh nhất loạt trở nên tĩnh lặng một cáchvô thức.
Nhưng, sự tĩnh lặng ấy không kéo dài được lâu. Nó đến bởi y mà kết thúc cũng tại y.
“Mọi người không tin sao? Đây là chứng nhận của tại hạ. Nếu biết chữ hãy thử nhìn mà xem, song bức ảnh ở trên đó không đẹp trai bằng tại hạ.” Độtnhiên, Ngộ Sắc chợt cong môi cười đắc ý hả hê, và chẳng biết từ đâu ylôi ra được một tập giấy, ở trên có dấu ấn quan rất rõ, “Nào nào, đừngngại, mọi người cùng tới xem đi!”
“Đại sư, hòa thượng… cũng cógiấy chứng nhận sao?” Nàng hiếu kỳ liếc mắt nhưng không nhìn rõ được,rón rén giật giật chiếc áo cà sa màu xanh lên tiếng hỏi. Sự xuất hiệncủa y khiến Hình Hoan bỗng quên đi mất cuộc huyên náo, tập trung toàn bộ sự chú ý vào những tờ “chứng nhận” đó.
Nghe thấy câu hỏi, NgộSắc lướt nhìn nàng một cái, lại vẫn dùng ánh mắt nặng nề ấy, “Ồ, hòathượng thông thường thì lấy đâu ra. Nhưng sư phụ nói, trông bộ dạng tạihạ thế này, không ai tin là cao tăng đắc đạo nên phải có chứng nhận làmbằng.”
“Thưa đại sư, cao tăng đắc đạo có thể không cần cạo trọc đầu được sao?”
“Không có loại dao cạo nào hợp với kiểu đầu của tại hạ nên tạm hoãn việc đólại!” Y nói rất thật và đưa tay giật lại những tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh/54132/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.