Nếu nói cá tính tiềm tàng trong Hình Hoan thuộc kiểu nói gió thì là mưa, còn cá tính thực chất của Hình phu nhân thì là chẳng nói gì đã mưaluôn.
Bữa sáng ngày hôm sau, khi đang ăn Hình phu nhân lạnh lùng phán một câu, “Hình Hoan, đồ đạc chuẩn bị xong chưa? Ăn xong ta khởihành.”
“Mấy ngày nữa” không phải là khái niệm này chứ?
“Bà thông gia, ở lại thêm mấy ngày nữa, không chừng mấy hôm nữa Hoan Hoannghĩ thông rồi, lại không muốn đi nữa!” Bữa sáng vốn vui vẻ, bỗng chếtlặng. Là người đứng đầu Triệu gia trang, lão phu nhân không thể khôngnói vài lời.
“Không cần, làm phiền quá.” Hình phu nhân dứt khoát cự tuyệt, không thèm ngước mắt lên, dường như điều duy nhất được bà chú ý lúc này là bát cháo gà trước mặt.
Bà thông gia này quá caotay, khó làm hòa. Lão phu nhân chuyển đối tượng sang nàng dâu vốn tínhôn hòa, dễ gần của mình, “Trời ơi, Hoan Hoan, con thích ăn cháo gà đúngkhông, vậy ăn nhiều vào, còn một bát to nữa, Tịnh An nấu từ sáng sớmđấy. Nếu con thích ăn để ta bảo nó ngày nào cũng nấu.”
“Con…” Hình Hoan lưu luyến để bát cháo xuống bàn, ánh mắt bất giác nhìn sang khuôn mặt chẳng chút biểu cảm của Tịnh An.
Nàng đang định nói gì thì lão phu nhân vội vàng ngắt lời, “Hay là con thíchVĩnh An nấu hơn? Không sao, không sao, con ở lại đây, sau này ngày babữa bảo nó nấu hết, con chỉ việc ăn thôi. Ồ, đúng rồi, còn nữ bộ khoáilàm con bị thương lần trước, ta đã ra lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh/1877941/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.