Ngày hôm đó, Hình Hoan đi cùng Vĩnh An đến bao nhiêu nơi, nàng cũng không đếm xuể.
Chàng đã thuê một cỗ xe, đích thân đánh ngựa đưa nàng đi khắp kinh thành.
Trên đường đi qua một con sông, chàng nói với nàng đó là sông Đại Vận, hoàng đế đời trước cho xây dựng, nghe nói là để vận chuyển gỗ xây lăng mộ cho ái phi. Khi đi qua một cây cầu, chàng nói từ rất lâu rồi, khi kinhthành còn chưa là kinh thành, một tài tử đi thi đi ngang qua đây, đemlòng yêu một cô gái bên kia sông, nhưng chàng không có tiền sang sông,sau khi chàng đỗ khoa bảng, quay lại chỗ cũ, cô nương đó đã chết, thế là chàng cho xây cây cầu này, nên người đời sau gọi tên nó là “Cầu Ngải.”
Chàng nhẫn nại kể hết cho nàng nghe những điển cố gặp trên đường, ngay cả những nấm mồ cũng không bỏ qua.
Hình Hoan nhờ đó mới biết rằng, hóa ra kinh thành là chốn nhân văn như vậy,và hóa ra dù có thay đổi vương triều thì những câu chuyện tình cảm vẫnluôn xúc động lòng người, “Này, Triệu Vĩnh An, thiếp coi như đã hiểurồi. Nhưng tất cả những người con gái để lại danh trong sử sách đều làdo người đàn ông của cô ta xây cho thứ gì đó. Thiếp biết có Tô Đát Kỷđấy, người đàn ông của bà xây cho bà Lộc Đài. Ồ, thiếp còn biết A Phòng, người đàn ông của bà xây cho bà cung A Phòng.”
Nàng nói rấthùng hồn, chính sử dã sử lẫn lộn với nhau. Vĩnh An ngẩn người, nhìn bộdạng nàng mặt mày hớn hở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh/1877939/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.